Nếu không phải đang ở bệnh viện, Diệp Chí đã đ.ấ.m thẳng vào mặt Hoắc Xuyên rồi.
Những lời của Hoắc Tịnh vẫn còn vang vọng trong đầu anh ta.
Nếu không phải Hoắc Tịnh hoảng loạn mà lỡ miệng, Diệp Chí sẽ không bao giờ biết rằng Vân Thanh đã hiến m.á.u cho người phụ nữ tên Bạch Đình suốt ba năm trời.
Người con gái mà anh nâng niu trong lòng bàn tay lại bị nhà họ Hoắc đối xử như thế này!
Tất cả đều là lỗi của Hoắc Xuyên!
"Sao lại không liên quan đến tôi? Cô ấy...từng là vợ tôi!"
Khi nói đến chữ "từng", trái tim Hoắc Xuyên bỗng nhói lên.
Thì ra, hắn đã từng có cô ấy.
Dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
"Ồ, ít nhất anh cũng biết rằng Vân Thanh từng là vợ anh. Đã là 'từng' rồi, thì đừng có quấn lấy cô ấy nữa!"
"Anh có biết nhà họ Hoắc đã làm gì với cô ấy không?"
"Anh để cô ấy hiến m.á.u cho Bạch Đình - người mà anh đã ngoại tình - suốt ba năm trời! Anh còn có chút liêm sỉ nào không?!"
Diệp Chí tức giận gầm lên.
Hoắc Xuyên trầm mặc. Hắn biết mình đã nợ Vân Thanh quá nhiều trong ba năm qua.
"Hoắc Xuyên, tôi nói cho anh biết, nếu vụ tai nạn này có liên quan đến nhà họ Hoắc…"
"Tôi nhất định sẽ không tha cho anh!"
Diệp Chí nghiến răng, con người đầy vẻ hung ác.
Vừa dứt lời, anh ta đẩy mạnh Hoắc Xuyên sang một bên rồi sải bước rời đi.
Hoắc Xuyên siết chặt nắm đấm, đầu óc ong ong.
Vụ tai nạn này có liên quan đến nhà họ Hoắc?
Có ý gì chứ?!
Chẳng lẽ…tai nạn của Vân Thanh không phải là tai nạn sao?
Một tia u ám lóe lên trong mắt Hoắc Xuyên.
Nhìn qua cửa kính, thấy Vân Thanh đang say ngủ, Hoắc Xuyên xoay người rời khỏi bệnh viện.