Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 40



Khi Vân Thanh tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng nồng nặc khiến cô suýt buồn nôn.

 

Ngay sau đó, một màu tóc đỏ chói đập vào mắt cô.

 

"Ôi trời, Vân Thanh à! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"

 

Diệp Chí đã ngồi bên giường rất lâu. Khi thấy Vân Thanh chậm rãi mở mắt, anh ta kích động nắm lấy tay cô, giọng nói có chút nghẹn ngào.

 

Vân Thanh thoáng nhìn thấy khóe mắt Diệp Chí hơi ươn ướt.

Team Hạt Tiêu

 

Tên nhóc này...chẳng lẽ lại rơi nước mắt vì cô sao?

 

"Cho tôi à?" Vân Thanh liếc nhìn bó hoa hồng đỏ bên cạnh.

 

"Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ cậu không thích sao? Hay là...có tình địch nào của tôi cũng tặng cậu hoa hả?"

 

Thấy Vân Thanh không sao, Diệp Chí lập tức trở lại bộ dạng lắm lời như mọi khi.

 

Vân Thanh bất đắc dĩ cười khẽ.

 

Nhưng khi nghĩ đến vụ tai nạn đột ngột kia, trong lòng cô bỗng dấy lên cảm giác bất an.

 

"Cậu cảm thấy thế nào? Có muốn tôi gọi bác sĩ không?"

 

"May mà chỉ bị chấn động nhẹ. Nếu không, tôi đã chặt kẻ lái xe tải đó ra trăm mảnh rồi!"

 

Diệp Chí căm phẫn. Ban đầu anh định hẹn Vân Thanh đi chơi, vậy mà lại nhận được tin cô bị tai nạn.

 

Vân Thanh khẽ lắc đầu, ánh mắt sắc bén:

 

"Đã bắt được tài xế chưa? Tôi nghĩ vụ tai nạn này...có thể không phải là tai nạn."

 

"Đừng lo, tôi đã cho người điều tra rồi, nhưng…vẫn chưa tìm được manh mối gì."

 

Diệp Chí tất nhiên không dám lơ là sau khi Vân Thanh gặp chuyện.

 

Vân Thanh gật đầu trầm ngâm, không hỏi thêm gì nữa.

 

---

 

Ngay lúc đó, bên ngoài phòng bệnh, một đôi giày da đen bóng khẽ dừng lại.

 

Một bàn tay thon dài vừa đặt lên tay nắm cửa...lại lặng lẽ buông xuống.

 

Hoắc Xuyên có thể nghe rõ cuộc đối thoại giữa Vân Thanh và Diệp Chí bên trong.

 

Hắn nhìn qua ô cửa nhỏ trên cánh cửa, thấy hai người họ nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.

 

Khoảnh khắc đó, một nhát d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào tim Hoắc Xuyên.

 

Nghe tin Vân Thanh bị tai nạn, Hoắc Xuyên lập tức bỏ dở công việc, vội vã chạy đến bệnh viện.

 

Nhưng cảnh tượng trước mắt…khiến tim hắn đau nhói.

 

---

 

"Tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Cậu về trước đi."

 

Vân Thanh cảm thấy hơi mệt, muốn một mình yên tĩnh một lát.

 

Diệp Chí nhìn ra ý muốn đuổi khéo của cô.

 

Mặc dù không nỡ rời đi, nhưng… người bị thương vẫn là ưu tiên lớn nhất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Diệp Chí làm theo lời Vân Thanh.

 

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi. Tôi sẽ quay lại thăm cậu sau và mang theo chút đồ ăn."

 

Dù có chút miễn cưỡng, nhưng Diệp Chí vẫn phải tạm biệt Vân Thanh.

 

Khi bước ra khỏi phòng bệnh, anh ta lập tức nhìn thấy Hoắc Xuyên đang đứng bên ngoài với vẻ mặt u ám.

 

"Đến đây làm gì?" Diệp Chí nhướn mày, ánh mắt đầy chán ghét.

 

Hoắc Xuyên mím chặt môi, giọng khàn khàn: "Cô ấy...có ổn không?"

 

"Ổn hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh."

 

Nếu không phải đang ở bệnh viện, Diệp Chí đã đ.ấ.m thẳng vào mặt Hoắc Xuyên rồi.

 

Những lời của Hoắc Tịnh vẫn còn vang vọng trong đầu anh ta.

 

Nếu không phải Hoắc Tịnh hoảng loạn mà lỡ miệng, Diệp Chí sẽ không bao giờ biết rằng Vân Thanh đã hiến m.á.u cho người phụ nữ tên Bạch Đình suốt ba năm trời.

 

Người con gái mà anh nâng niu trong lòng bàn tay lại bị nhà họ Hoắc đối xử như thế này!

 

Tất cả đều là lỗi của Hoắc Xuyên!

 

"Sao lại không liên quan đến tôi? Cô ấy...từng là vợ tôi!"

 

Khi nói đến chữ "từng", trái tim Hoắc Xuyên bỗng nhói lên.

 

Thì ra, hắn đã từng có cô ấy.

 

Dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

 

"Ồ, ít nhất anh cũng biết rằng Vân Thanh từng là vợ anh. Đã là 'từng' rồi, thì đừng có quấn lấy cô ấy nữa!"

 

"Anh có biết nhà họ Hoắc đã làm gì với cô ấy không?"

 

"Anh để cô ấy hiến m.á.u cho Bạch Đình - người mà anh đã ngoại tình - suốt ba năm trời! Anh còn có chút liêm sỉ nào không?!"

 

Diệp Chí tức giận gầm lên.

 

Hoắc Xuyên trầm mặc. Hắn biết mình đã nợ Vân Thanh quá nhiều trong ba năm qua.

 

"Hoắc Xuyên, tôi nói cho anh biết, nếu vụ tai nạn này có liên quan đến nhà họ Hoắc…"

 

"Tôi nhất định sẽ không tha cho anh!"

 

Diệp Chí nghiến răng, con người đầy vẻ hung ác.

 

Vừa dứt lời, anh ta đẩy mạnh Hoắc Xuyên sang một bên rồi sải bước rời đi.

 

Hoắc Xuyên siết chặt nắm đấm, đầu óc ong ong.

 

Vụ tai nạn này có liên quan đến nhà họ Hoắc?

 

Có ý gì chứ?!

 

Chẳng lẽ…tai nạn của Vân Thanh không phải là tai nạn sao?

 

Một tia u ám lóe lên trong mắt Hoắc Xuyên.

 

Nhìn qua cửa kính, thấy Vân Thanh đang say ngủ, Hoắc Xuyên xoay người rời khỏi bệnh viện.

 

Hắn lấy điện thoại ra, bấm số trợ lý:

 

"Điều tra cho tôi…chuyện này rốt cuộc là sao."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com