"Xin lỗi. Tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của các người, và tôi cũng sẽ không trả lại chiếc nhẫn ngón cái đâu."
Vân Thanh hoàn toàn không quan tâm đến lời xin lỗi này.
Ba năm đau khổ, làm sao có thể xóa bỏ chỉ bằng một câu xin lỗi đơn giản?
"Chị...!" Hoắc Tịnh tức giận muốn lao lên tát cho Vân Thanh mấy cái khi thấy cô không hề lay chuyển.
Thấy Vân Thanh không nhượng bộ, Hoắc lão gia lập tức bỏ hết vẻ giả tạo. Ông hừ lạnh: "Được thôi, Vân Thanh, cô nghĩ mình giỏi lắm đúng không? Tôi không tin là không trị được cô! Vân Triết đang bảo vệ cô, nhưng nếu cha của Vân Triết biết một người phụ nữ như cô đang muốn làm loạn trong tập đoàn Vân thị, ông ta chắc chắn sẽ không để yên cho cô!"
Lời nói của ông ta tràn ngập sự đe dọa.
Vân Thanh suýt nữa bật cười thành tiếng.
Tuyệt lắm!
Hoắc lão gia muốn tìm đến cha cô.
Dù sao, cô cũng là bảo bối trong mắt cha mình. Nếu cha cô nổi giận, e là Hoắc gia sẽ bị xé thành từng mảnh.
"Ông cứ tự nhiên, cứ đi mà nói với ông ấy."
Vân Thanh không thể chờ đợi để xem Hoắc lão gia phải chịu khổ.
Hoắc lão gia lập tức bấm số gọi cho Vân Khôn. Chẳng bao lâu sau, giọng của Vân Khôn vang lên từ đầu dây bên kia: "Lão Hoắc, lâu quá không gặp. Có chuyện gì vậy?"
Ông Hoắc hắng giọng, liếc mắt nhìn Vân Thanh rồi nói: "Chủ tịch Vân, tôi biết ông đang tận hưởng cuộc sống, nhưng ông cũng nên quản lý con trai mình cho tốt."
"Con trai tôi? Đứa nào? Vân Triết à?" Vân Khôn giả vờ không biết gì, vừa hỏi vừa nhấm nháp cà phê trên đường phố nước ngoài.
Ông Hoắc tiếp tục: "Chính xác! Thằng nhóc đó gần đây dính lấy một phụ nữ đã ly hôn, còn đề bạt cô ta lên làm phó tổng giám đốc của tập đoàn Vân thị. Ông không lo lắng rằng cô ta sẽ làm chuyện mờ ám sao?"
"Người phụ nữ này không đơn giản đâu. Tốt nhất là ông nên bảo Vân Triết cẩn thận, vì tương lai của tập đoàn Vân thị."
Nếu là người khác, sau khi nghe những lời "khuyên nhủ" đầy tâm huyết của ông Hoắc, chắc chắn sẽ tức giận.
Nhưng Vân Khôn thì không. Ông cười vài tiếng, không hề bận tâm: "Tôi tin vào phán đoán của A Triết. Nó sẽ không vì một người phụ nữ mà làm loạn đâu. Được rồi, được rồi. Lão Hoắc, ông cứ an hưởng tuổi già như tôi đi. Quan tâm chuyện con cháu làm gì?"
"Tôi tiếp tục kỳ nghỉ đây. Thật thoải mái. Tôi cúp máy nhé."
Trước khi ông Hoắc kịp nói gì thêm, đầu dây bên kia đã vang lên tín hiệu ngắt kết nối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vân Thanh thích thú nhìn ông Hoắc. Biểu cảm trên mặt ông ta lúc này thật thú vị.
"Thế nào? Kết quả không như mong đợi của ông nhỉ? Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi sẽ bảo thư ký tiễn ông về. Tôi còn một cuộc họp nữa."
Vân Thanh không muốn dây dưa thêm với ông cháu nhà họ Hoắc này nữa. Cô lập tức gọi nội tuyến, yêu cầu Chu Triển đưa họ ra ngoài.
"Vân Thanh, tôi nói cho cô biết! Bây giờ cô có đắc ý bao nhiêu thì sau này cũng sẽ thê thảm bấy nhiêu!"
Trước khi rời đi, ông Hoắc vẫn không quên phô trương uy quyền của một trưởng bối trước mặt Vân Thanh.
"Cảm ơn lời cảnh báo của ông, ông Hoắc, nhưng tôi tin rằng tương lai của tôi sẽ ngày càng tốt đẹp hơn. Dù sao thì tôi cũng đã rời khỏi nơi xui xẻo đó - nhà họ Hoắc."
Vân Thanh không hề tỏ ra yếu thế. Dù trên mặt cô vẫn giữ nụ cười lịch sự, nhưng lời nói lại sắc bén như dao.
Hoắc Tịnh không cam lòng rời khỏi tập đoàn Vân thị cùng ông Hoắc, còn bực tức than phiền: "Ông nội, ông xem chị ta kìa..."
"Mày còn mặt mũi mà nói à?! Nếu không phải tại mày, làm sao chiếc nhẫn ngọc đó lại rơi vào tay con tiện nhân này?!"
Bị ông Hoắc mắng, Hoắc Tịnh lập tức im bặt.
Không lâu sau, Hoắc Xuyên nhận được tin ông nội mình đã đến tìm Vân Thanh.
Hắn không ngờ ông lại trực tiếp đến tận tập đoàn Vân thị.
Nghĩ đến điều này, cảm giác tội lỗi của Hoắc Xuyên đối với Vân Thanh càng sâu sắc hơn.
Từ thái độ của nhà họ Hoắc và bạn bè hắn sau khi ly hôn, có thể thấy ba năm qua Vân Thanh đã sống dưới cái bóng nặng nề thế nào.
Hoắc Xuyên cầm điện thoại lên, do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn bấm số gọi cho Vân Thanh.
Vân Thanh vừa tiễn ông Hoắc ra khỏi công ty, quay lại văn phòng chuẩn bị họp thì nhận được cuộc gọi từ Hoắc Xuyên.
Team Hạt Tiêu
Gì đây?
Anh ta cũng đến đòi chiếc nhẫn sao?
Vân Thanh thấy buồn cười, lúc cô gả vào nhà họ Hoắc, cả nhà họ, bao gồm cả Hoắc Xuyên, chưa bao giờ quan tâm đến cô như vậy.
"Chủ tịch Hoắc, có chuyện gì sao?" Vân Thanh nhấc máy, tò mò muốn biết Hoắc Xuyên định giở trò gì tiếp theo.
"Vân Thanh, anh nghe nói ông nội đã tìm em. Ông có làm gì em không?"