Vân Thanh sững sờ. Sau đó, cô chợt nhớ tới chiếc nhẫn ngọc mà mình đã lấy đi.
Xem ra Hoắc lão gia đến để đòi nợ rồi.
Cô cúi đầu cười nhạt, rồi bước tới cửa văn phòng, đẩy cửa ra.
Vừa ngẩng lên, cô liền thấy không chỉ có Hoắc lão gia, mà còn có cả Hoắc Tịnh.
Họ đến để chất vấn cô sao?
"Không biết gõ cửa à?"
Hoắc lão gia ngồi trên sofa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Thanh.
Lại thêm một màn thị uy nữa sao?
Hôm nay là "Ngày thị uy quốc tế" à?
Vân Thanh bất lực, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản, hờ hững đáp lại:
"Ông Hoắc, đây là văn phòng của tôi. Nếu muốn gõ cửa, cứ tự nhiên."
Nói xong, cô bước đến bàn làm việc, bật máy tính, không thèm nhìn bọn họ lấy một cái.
Team Hạt Tiêu
Thái độ này khiến Hoắc lão gia tức đến mức râu tóc dựng ngược.
Hồi còn ở nhà họ Hoắc, Vân Thanh nào dám tỏ thái độ này với ông?!
"Cô cũng giỏi thật đấy."
"Mới ly hôn cái là lập tức biến hình, nhảy vọt lên làm phó tổng giám đốc tập đoàn Vân thị."
"Có phải đã tìm được chỗ dựa mới rồi không?"
Giọng điệu của Hoắc lão gia gay gắt, ánh mắt chằm chằm vào Vân Thanh đầy căm tức.
Ngồi bên cạnh, Hoắc Tịnh người đã nhiều lần bị Vân Thanh chơi xỏ, lần này lại không dám hó hé gì.
"Hoắc lão gia, chẳng phải ngày nào ông cũng nói tôi không xứng với nhà họ Hoắc sao?"
"Giờ tôi và Hoắc Xuyên đã ly hôn, lẽ ra nhà họ Hoắc phải mở tiệc ăn mừng mới đúng chứ? Sao ngày nào cũng tới tìm tôi, còn chủ động gây sự vậy?"
Vân Thanh không quên những lời sỉ nhục mà Hoắc lão gia, Tôn Lan và Hoắc Tịnh đã trút lên cô.
Ba người bọn họ hùa vào nhau xem thường cô, chưa bao giờ coi cô là con dâu nhà họ Hoắc.
Trong mắt họ, cô thậm chí còn không bằng một kẻ hầu người hạ.
"Vân Thanh! Sao chị dám nói chuyện với ông nội như thế?! Ông nội là trưởng bối của chị đấy!"
Hoắc Tịnh không chịu nổi nữa, liền lớn tiếng quát lên.
Cô ta thật sự không ngờ Vân Thanh lại không coi Hoắc lão gia ra gì!
Vân Thanh cười khẩy.
"Thứ nhất, đây là công ty của tập đoàn Vân thị nhà tôi."
"Tôi là phó tổng giám đốc, còn các người chỉ là khách không mời. Muốn tôi tôn trọng? Các người cũng nên tôn trọng tôi trước."
"Thứ hai, tôi đã không còn là con dâu nhà họ Hoắc nữa."
"Các người đến đây mà không báo trước, tôi còn chịu tiếp chuyện thế này đã là khách sáo lắm rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Nếu không còn gì để nói, tôi sẽ bảo thư ký tiễn khách."
Thấy Vân Thanh muốn đuổi người, Hoắc lão gia cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nói thẳng mục đích của mình.
"Được rồi, tôi nói thẳng. Tôi đến để lấy lại chiếc nhẫn ngọc."
Trong sòng bạc có rất nhiều ánh mắt dõi theo.
Chuyện Hoắc Tịnh thua mất nhẫn gia truyền của nhà họ Hoắc vào tay Vân Thanh đã sớm lan truyền khắp giới thượng lưu, đương nhiên cũng lọt vào tai Hoắc lão gia.
"Chiếc nhẫn đó là vật quan trọng nhất của ta! Không ngờ lại bị con nhóc này dùng để khoe khoang, rồi rơi vào tay cô!"
Nói đến đây, Hoắc lão gia liếc Hoắc Tịnh đầy tức giận, rồi trầm giọng:
"Cô ra giá đi."
Vân Thanh đã sớm đoán trước tình huống này.
Cô lười biếng tựa người vào ghế, nhàn nhạt đáp:
"Hóa ra là vậy. Nhưng...tôi không có ý định bán nó đâu."
Hoắc lão gia trợn trừng mắt - không định bán? Ý cô ta là gì?!
"Vân Thanh, cô muốn bao nhiêu cũng được, cứ nói ra!"
Ông cụ nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Vân Thanh cười hờ hững, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc:
"Hoắc lão gia, chẳng phải trước đây ông luôn nói tôi là kẻ hám tiền sao?"
"Nếu bây giờ tôi nhận tiền của ông, chẳng phải tôi tự rơi vào bẫy của ông à?"
"Ông còn có thể tùy ý sỉ nhục tôi nữa."
Nhà họ Hoắc bao năm qua luôn xem cô là kẻ đào mỏ, không ngày nào không sỉ nhục cô.
Hôm nay, đến lượt bọn họ phải nếm mùi ê chề rồi.
Hoắc lão gia tức đến mức thở dốc, liên tục vỗ ngực.
Nhìn thấy vậy, Hoắc Tịnh chỉ vào mặt Vân Thanh, quát lớn: