Editor: Morela
Cuốn sách kia chỉ có quyển đầu, không có quyển sau, chắc chắn là mấu chốt.
Giang Ngạn Tuyết nhớ tới kho chứa đồ, trong đó có rất nhiều thùng carton chất đống, trong thùng là đủ loại sách thượng vàng hạ cám, sắp tới cậu sẽ phải dành thời gian để tìm kiếm một lượt.
Sự thật đã sắp nổi lên mặt nước rồi!
[ Leng keng ~ Có người chơi tử vong! ]
[ Có người chơi tử vong! ]
Giang Ngạn Tuyết kinh ngạc.
Vậy mà lại là hai người chết cùng một lúc?
Chỉ còn 32 giờ nữa là trò chơi sẽ kết thúc, vậy nên tốc độ tử vong của người chơi đang tăng lên.
Tiếng bước chân dồn dập từ hành lang truyền tới, Giang Ngạn Tuyết đứng im trong kho chứa đồ không động đậy, chỉ một lát sau, cánh cửa bị đẩy ra, Vạn Chính Hạo và Đỗ Vi bước vào.
"Hoa Nhan." Sự tồn tại của NPC đặc biệt này đến cùng là địch hay là bạn, Đỗ Vi đã không thể chắc chắn được nữa. Cô ấy bước lên, nắm cổ tay Hoa Nhan, giọng nói mang theo mũi nhọn: "Cô ở đây làm gì?"
"Tìm đồ." Hoa Nhan thản nhiên như không: "Tôi bị mất đồ."
Vạn Chính Hạo: "Mất đồ ở kho chứa đồ? Không phải chỗ này có biển không phận sự miễn vào sao? Hoa Nhan tiểu thư làm gì mà lại đến đây?"
Hoa Nhan bình tĩnh đối đáp trôi chảy: "Mấy hôm trước tôi đã chơi trốn tìm với Eiji."
Vạn Chính Hạo đang định nói tiếp thì Sài Nùng hốt hoảng chạy vào, mồ hôi ướt đẫm trán, thở phì phò như trâu, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi: "Uông Dương và, và Vương Quyên, chết, chết rồi."
"Cái gì?" Đỗ Vi kinh hãi, người đáng tin cậy nhất trong nhóm, Uông Dương, vậy mà lại chết rồi!
Vạn Chính Hạo không rảnh quan tâm đến Hoa Nhan, vội vàng cùng Đỗ Vi chạy tới phòng chữ Đông.
Giang Ngạn Tuyết cũng không đuổi theo, cậu tranh thủ thời gian tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được cuốn sách đang được dùng để kê chân kệ bên dưới kệ để đồ.
Cuốn sách đã khá cũ, bìa ngoài đã sờn rách nghiêm trọng, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hai chữ "bí thuật."
Giang Ngạn Tuyết mở ra xem, trang sách bên trong là giấy dai màu vàng nâu, bởi vì đã quá cũ nên hầu hết các trang đều rơi rớt lỏng lẻo, trang giấy ẩm ướt mốc meo, chữ viết bên trên mờ nhòe không rõ.
Giang Ngạn Tuyết lật lật, cuối cùng tìm thấy trọng điểm ——
Bí thuật cổ đã thất truyền từ lâu, gột rửa những tội nghiệt và dơ bẩn của kiếp này, nhập vào luân hồi, vãng sinh cực lạc.
Trong sách nói, con người vừa sinh ra đã mang theo tội lỗi nguyên thủy, chen lấn vào hồng trần, nhiễm vô vàn thứ ô uế, toàn thân dơ bẩn. Người chết oan lại không thể đầu thai chuyển thế, không thể luân hồi làm người mà phải rơi xuống mười tám tầng địa ngục, chịu đựng sự tra tấn và dày vò vô tận.
Một đáp án hiện lên trong đầu Giang Ngạn Tuyết, cậu nhanh chóng lật trang, lại phát hiện ra trang phía sau đã bị xé mất.
Giang Ngạn Tuyết còn chưa kịp thất vọng, cậu đột nhiên nhớ ra... giấy dai màu vàng nâu —— chất liệu giống với đống giấy vụn mà cậu đã nhặt được trước đó!
Giang Ngạn Tuyết vội vàng lấy đống giấy vụn ra. Đống giấy này có mảnh lớn mảnh nhỏ, lớn thì như đồng xu, nhỏ thì như hạt gạo, bên trên là chữ viết và hoa văn được in bằng mực đen, bởi vì đã bị xé thành những mảnh quá nhỏ, Giang Ngạn Tuyết không thể nhận ra được. Ước lượng sơ qua, chỗ này phải có đến hàng trăm mảnh.
Làm thế nào đây?
Có thể làm sao nữa? Ghép lại thôi!
Giang Ngạn Tuyết lấy nhíp, đèn pin và băng dính trong suốt trên kệ, xếp tất cả các mẩu giấy ra, ghi nhớ vào đầu rồi cẩn thận ghép chúng lại.
Tròn bốn tiếng đồng hồ trôi qua, Giang Ngạn Tuyết đã ghép được một trang giấy.
Hoa văn in trên giấy giống hệt với những thứ mà mấy người Bạch Phẩm Như đã vẽ ra trước khi tự sát!
Giang Ngạn Tuyết nắm chắc thời gian, ghép nốt hai trang còn lại.
Có tổng cộng ba trang giấy bị xé đi, ghi lại chi tiết phương pháp thực hiện bí thuật và phân tích cụ thể cách vẽ các hoa văn.
Đây là một loại tà thuật không biết được truyền lại từ đâu!
Một đứa trẻ chết uổng, linh hồn không nơi nương tựa, ngay cả tư cách xuống âm tào địa phủ cũng không có. Chúng chỉ có thể phiêu đãng ở trần thế, rơi vào kết cục bị cô hồn dã quỷ cắn xé.
Nếu muốn đứa trẻ được nhập luân hồi, đầu thai kiếp khác, cần phải dùng búp bê rối gỗ làm vật dẫn, các bộ phận bị tháo xuống từ con rối được ghép lại thành một hình nộm, trở thành nơi chứa đựng tàn hồn không nơi nương tựa của đứa trẻ.
Sau đó lại hiến tế mười ba người sống, dùng máu của họ tạo thành pháp trận, gột rửa những dơ bẩn trên người đứa trẻ, nuôi dưỡng lòng oán hận tạo nên từ số phận bất hạnh.
Ánh mắt Giang Ngạn Tuyết lạnh xuống, đáp án đã rất rõ ràng!
Cậu nhớ là Hoa Nhan có rất nhiều thuốc, trong chiếc vali lớn kia không chỉ có thuốc say xe và thuốc dạ dày mà còn có đủ loại chai chai lọ lọ khác.
Giang Ngạn Tuyết dứt khoát chạy về phòng chữ Thu, cậu mở vali, lấy toàn bộ thuốc trong cái túi bên hông ra.
Không có vỏ hộp, không có hướng dẫn sử dụng, chỉ có những viên thuốc trong vỉ nhựa. Giang Ngạn Tuyết nhanh chóng kiểm tra, đống thuốc này lần lượt là Paliperidone, Amisulpride, Aripiprazole, ngoài ra còn có một số viên thuốc lẻ tẻ không đọc được tên.
Tất cả đều là thuốc điều trị tâm thần phân liệt!
Quả nhiên...
Hoàn toàn không có đứa bé quỷ nào cả!
Một cô gái trẻ trung xinh đẹp, bị người ta xâm hại, bất lực và tuyệt vọng, cô ấy cảm thấy bản thân thật bẩn thỉu, thật ghê tởm, cô ấy sợ hãi ánh mắt của mọi người xung quanh, dù chỉ là hàng xóm đang thì thầm nói chuyện, cô ấy cũng cảm thấy đối phương đang bàn tán về mình.
Dần dần, cô ấy trở nên tự ti, yếu ớt, từ một cô gái vui tươi cởi mở trở thành một người nhạy cảm đa nghi, lặng lẽ tự bế, thậm chí là trầm cảm tự tử.
Cô ấy không chịu nổi, cô ấy chọn nhảy hồ tự sát, cô ấy chọn cách trốn khỏi thế giới bẩn thỉu này và bước đến thiên đường của riêng mình.
Nhưng anh trai đã cứu cô ấy.
Cặp anh em vốn đã nảy sinh tình cảm với nhau nhưng vì ngại sự cấm đoán đối với tình yêu giữa máu mủ ruột rà mà không dám đi quá giới hạn, nay đã thông suốt giữa ranh giới sinh tử. Cô em gái vừa được cứu rỗi, cô ấy phải sống vì tình yêu với anh trai mình.
Họ cẩn thận từng ly từng tý, không dám để cho mối quan hệ loạn luân người đời không chấp nhận này lộ ra ánh sáng, nhưng không ngờ vào một ngày khi hai người đang thân mật với nhau ngoài hành lang thì lại đúng lúc bị vị nhiếp ảnh gia ở cách vách chụp được.
Một tấm ảnh, khiến cho mọi thứ bị phơi bày.
Sau đó, cô em gái mang thai. Cô ấy sinh ra kết tinh tình yêu của mình và anh trai —— Một đứa bé đầu to như quả bóng, miệng rách đến tận mang tai, tứ chi vặn vẹo, làn da đỏ tím thối rữa.
Đó không phải con quỷ, cũng không phải quái vật gì cả, chỉ là một đứa trẻ dị dạng mà thôi!
Bởi vì bọn họ phát sinh quan hệ cận huyết dẫn tới đứa trẻ sinh ra dị dạng kèm theo vô số bệnh tật bẩm sinh!
"Hung thủ phía sau," Giang Ngạn Tuyết ném thuốc xuống đất, ánh mắt sâu xa nhìn thẳng về phía trước: "Chính là Hoa Nhan, chính là tôi!"
Những viên thuốc rơi trên sàn, sau đó lập tức tỏa ra những tia sáng trắng. Giang Ngạn Tuyết bị một luồng sức mạnh đẩy từ phía sau, lảo đảo tiến lên hai bước, quay đầu nhìn lại thì đã thấy Hoa Nhan đứng ở đó.
Cảnh tượng xung quanh đều thay đổi.
Giang Ngạn Tuyết vươn tay, cánh tay cậu xuyên qua cánh cửa lùa. Cậu không thể chạm vào các đồ vật xung quanh, chỉ giống như một người ngoài đứng cạnh nhìn tất cả mọi thứ diễn ra.
Hoa Nhan bịt tai, co ro trong góc tường run bần bật, trên người cô quấn một tấm thảm, toàn thân ướt đẫm, tóc vẫn còn nhỏ nước tong tỏng.
Giọng Chung Cường vang lên trong hành lang: "Các bạn khán giả, mọi người cứ yên tâm, cô gái vừa nhảy hồ tự sát đã được cứu sống an toàn rồi, tinh thần của cô ấy hiện vẫn còn chưa ổn lắm, cho nên tôi..."
"Cách xa em gái tôi ra một chút! Đừng lấy em ấy làm công cụ hút fan của cậu!" Hoa Thước bưng nước gừng đường tiến vào kéo sập cửa lại, ngăn những âm thanh ồn áo rối loạn đó ở bên ngoài, đến khi quay lại nhìn Hoa Nhan, ánh mắt của anh ta vừa dịu dàng vừa đau lòng.
Hoa Nhan nhào vào lòng Hoa Thước, gào khóc thất thanh: "Người sai rõ ràng không phải em, tại sao bọn họ đều nói em bẩn thỉu? Bạch Phẩm Như nói, Vương Quyên cũng nói, Phúc Hồi thậm chí còn nói đáng đời em tự chuốc lấy, nói em là món hàng secondhand tùy tiện. Anh ơi, em không chịu nổi, em không muốn sống nữa!"
Hoa Thước đau lòng ôm lấy Hoa Nhan, dịu dàng an ủi: "Tiểu Nhan đừng như vậy, em còn có anh mà, anh trai sẽ ở bên em, em không thể chết được, em phải sống vì anh."
Hoa Nhan thoát khỏi bóng ma, quyết định quên đi đoạn thời gian kinh khủng kia, tiếp tục sống cuộc đời của chính mình. Mặc dù quan hệ giữa cô và anh trai không được người đời cho phép, nhưng cô không quan tâm, cô chỉ thích một người thôi mà, có tội gì đâu?
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Hoa Nhan không kìm nén nổi mà ôm cổ Hoa Thước, hôn lên môi người yêu mình. Tiếng màn chập vang lên "tanh tách" cùng ánh sáng của đèn flash, cả hai anh em cùng hoảng sợ.
"Nhìn xem tôi chụp được cái gì này!" Sài Nùng phấn chấn đưa cho Vạn Chính Hạo xem, còn gọi cả Uông Dương tới để cùng thưởng thức.
"Trời ạ, Yosuga no Sora, quá kích thích!" Uông Dương cũng kinh ngạc.
Vạn Chính Hạo: "Hai người, hai người không phải là anh em ruột sao?"
Chỉ trong một đêm, mối quan hệ được hai người cẩn thận che giấu đã ồn ào tới mức tất cả mọi người đều biết.
Hoa Nhan sợ hãi. Cô không ngừng thuyết phục bản thân rằng không sao đâu, cô không trộm không cướp không dối không lừa, cho dù mối quan hệ này có đi ngược luân thường đạo lý, nhưng cô chỉ thích anh trai mình thôi mà, anh tình tôi nguyện, cũng đâu có ảnh hưởng gì tới người khác đúng không?
Bạch Phẩm Như: "Nhìn đi, chính là con hồ ly tinh kia, nửa năm trước thì ngủ với tên đàn ông thô kệch kia, giờ lại quấn lấy anh trai ruột mình!"
Vương Quyên lắc đầu: "Chậc chậc, tuổi còn trẻ, muốn ngoại hình có ngoại hình, việc gì phải thế?"
Bạch Phẩm Như: "Nếu không thì sao gọi cô ta là hồ ly tinh? Nếu tôi là cô ta thì nhảy lầu tự sát từ lâu rồi, thật mất mặt, chết đi cho xong!"
Phúc Hồi chửi rủa thậm tệ: "Không có chút lễ nghĩa liêm sỉ nào! Thân thân mật mật trước bàn dân thiên hạ, cha mẹ thế này thì dạy con kiểu gì?"
Vương Quyên hất cằm: "Chỉ sợ là thượng bất chính hạ tắc loạn, con gái tôi sẽ không như vậy đâu."
Chu Lệ: "Mẹ, đừng quan tâm tới chuyện nhà người ta nữa."
Thị trấn này vốn không lớn, chuyện Hoa Nhan bị người ta làm nhục đã lan truyền xôn xao, không tới ba ngày, mối quan hệ của cô và anh trai cũng sôi sùng sục.
Đối nghịch với luân thường đạo lý của xã hội, cô là một kẻ điên, một kẻ biến thái.
Bị đồng hương chỉ trỏ, chịu đựng bạo lực ngôn từ trong tối ngoài sáng, cô càng ngày càng bị đè nén, càng ngày càng sợ hãi, cuối cùng, dưới sự lo âu và khủng hoảng cực độ, Hoa Nhan tâm thần phân liệt.
Thường ngày, cô vẫn là cô gái e thẹn dịu dàng, đối xử với mọi người hàm hậu lễ nghĩa như trước.
Nhưng trong bóng tối, tình cách của cô sẽ thay đổi chóng mặt, nhân cách thứ hai tàn nhẫn khát máu, hung ác nham hiểm sẽ xuất hiện.
Cô mang thai mười tháng, sinh ra cục cưng ngoan ngoãn mình vẫn luôn tâm niệm, cô thức đêm đặt tên, thức đêm may quần áo cho nó. Anh trai chủ nhà vô cùng săn sóc cô, còn đặc biệt làm búp bê rối gỗ cho đứa trẻ làm đồ chơi.
Cuối cùng, ngày ngóng đêm mong, đứa trẻ họ dày công chăm chút cũng ra đời.
Cứ nghĩ rằng sẽ là một bé con trắng trẻo mập mạp khỏe mạnh, lại không ngờ... là một con quái vật xấu xí ghê tởm!
Hoa Nhan không chịu đựng nổi cú sốc này, nhân cách thứ hai của cô xuất hiện, giết chóc đầy khát máu, cô lấy dao đâm vào bụng Hoa Thước hết lần này tới lần khác, để mặc cho máu tươi phun tung tóe khắp cơ thể mình, khiến cho cả căn phòng chữ Thu nhuộm đẫm máu.
Đứa trẻ dị dạng trên mặt đất sợ tới mức òa khóc lớn, kinh động đến anh trai chủ nhà, cũng chính là Kamiya Ryota. Xuyên qua khe cửa, hắn nhìn thấy khung cảnh đầm đìa máu tươi trong phòng...
Đứa bé quỷ gào khóc giữa vũng máu tươi! Đứa bé quỷ cắn chết Hoa Thước!
Kamiya Ryota bịt chặt miệng, ngăn bản thân hét lên vì sợ hãi, vừa chạy vừa bò vội vàng bỏ trốn.
Hoa Nhan cười ngốc nghếch, cô đứng trong phòng hồi lâu, máu tươi thấm qua lớp chiếu tatami xuống những tấm gỗ lát sàn. Dường như cuối cùng cũng nhận ra, cô vội vàng lấy giẻ lau và một thùng nước dọn dẹp sạch sẽ vết máu trong phòng, vừa dọn vừa ngâm nga bài đồng dao trong miệng.
Đứa trẻ chết, chỉ sống vỏn vẹn mười ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi. Hoa Nhan ôm con đào một cái hố dưới gốc cây trong sân, vùi thi thể đã hoàn toàn lạnh lẽo của đứa trẻ xuống đó.
Không biết là qua bao lâu, cô ngất đi, đến khi tỉnh lại một lần nữa lại hoàn toàn không biết gì về những chuyện mà nhân cách thứ hai của mình đã làm ra. Bởi vì vô số cú sốc trước đó, cô đã lựa chọn mất trí nhớ, quên đi anh trai Hoa Thước mà mình yêu sâu đậm, quên cả chuyện mình đã sinh ra một con quái vật.
Trong lúc Hoa Nhan hôn mê, Kamiya Ryota đã quay trở lại. Hắn thấy vết máu đã biến mất, bèn kết luận rằng chính đứa bé kia đã uống máu Hoa Thước!
Thi thể của Hoa Thước vẫn còn ở đó, nếu chuyện của đứa bé quỷ bị truyền ra ngoài thì đừng hi vọng còn ai dám thuê nhà của hắn nữa!
Kamiya Ryota gom góp can đảm nhanh chóng chở thi thể của Hoa Thước ném ra ngoài, sau đó thức xuyên đêm thay toàn bộ tatami trong phòng, xử lý sạch sẽ hiện trường.
Mỗi khi đêm đến, nhân cách thứ hai sẽ chiếm lấy thân thể của Hoa Nhan, cô tìm được một cuốn sách cổ, trong sách ghi rằng trẻ con chết yểu sẽ không có kết quả tốt. Cô không đành lòng để cho con trai mình bị oan hồn ác quỷ xé xác, bèn làm theo những gì trong sách đã chỉ.
Đứa trẻ chỉ sống mười ba tiếng đồng hồ, vậy nên phải dùng mười ba người sống để hiến tế.
Hơn nữa, họ phải tự nguyện dâng hiến tính mạng của mình, dùng máu nóng của chính mình vẽ nên đồ văn Vãng sanh Cực lạc.
Phải làm thế nào để tự nguyện?
Rất đơn giản, thôi miên.
Có lẽ đây là phó bản mang tính "khoa học" duy nhất trong trò chơi Hoàng Tuyền.
Mỗi khi chuẩn bị có người chơi tử vong, đầu Giang Ngạn Tuyết sẽ đau như muốn nứt ra, thậm chí còn có biểu hiện mất tỉnh táo tạm thời. Lợi dụng khoảng thời gian này, Hoa Nhan sẽ thôi miên người chơi.
[ Chúc mừng người chơi Giang Ngạn Tuyết thành công qua cửa! ]
Nghe thấy thông báo, Giang Ngạn Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
"Tìm ra hung thủ thật sự phía sau", trò chơi Hoàng Tuyền đúng là tràn đầy ác ý. Người bình thường ai sẽ tự nghi ngờ bản thân? Trực tiếp áp thân phận hung thủ lên người mình, quả thật không nói nên lời!
Đối với mấy người Uông Dương, màn này của trò chơi hoàn toàn không có phương pháp nào để giữ mạng, càng không có cái gọi là điểm cấm tử vong, bởi vì cho dù họ có tĩnh hay động, kết cục cuối cùng cũng đều là chết! Không cần phải hi vọng hão huyền rằng sẽ tìm được một dụng cụ nào đó để bảo vệ mạng sống, chỉ cần tìm được thủ phạm Hoa Nhan này, trò chơi kết thúc!
Giang Ngạn Tuyết nhớ lại, ban đầu cậu có hai lựa chọn về điều kiện qua màn. Một là tìm ra hung thủ phía sau. Hai là hỗ trợ người chơi sống sót trong 7 ngày, giúp đỡ người chơi qua cửa.
Cậu hoàn thành lựa chọn đầu tiên, theo lý thuyết thì những người còn may mắn sống sót Vạn Chính Hạo, Sài Nùng, Đỗ Vi và cả Kamiya Ryota đều phải cùng được thông báo mới phải...
Ngay khi Giang Ngạn Tuyết cảm nhận được điều kỳ lạ, cảnh tượng trước mắt lại đột ngột thay đổi, ánh sáng đan xen, cậu lại quay về trước cửa Khách sạn Mười Ba.
[ Chào mừng đến với Trò chơi Hoàng Tuyền — Khách sạn Mười Ba. ]
[ Địa điểm trò chơi: Homestay.
Nhiệm vụ ẩn tùy chọn: ???
Quy tắc trò chơi: Từ giờ trở đi, tên của ngài là Hoa Nhan, là một NPC. Ngài là một nhân viên bán hàng bình thường trong cửa hàng, ngài đơn thuần tốt bụng không mưu mô, là một ngốc bạch ngọt tinh khiết 24K. Ước mơ của ngài là trở thành họa sĩ. Ngài giàu lòng yêu thương, thích trẻ con. Trong kỳ nghỉ, ngài đến khi du lịch nghỉ dưỡng nổi tiếng ở thành phố B để nghỉ ngơi... ]
Trong lòng Giang Ngạn Tuyết run lên!
Đây, đây không phải là những lời cậu được nghe từ khi bắt đầu tiến vào trò chơi sao?
[ Vòng chơi này là trò chơi để khảo sát tư cách trở thành "Người chơi cấp cao" của ngài, cần phải giữ đầu óc tỉnh táo, bình tĩnh đối phó, cảnh giác mọi lúc mọi nơi. Chúc ngài chơi vui vẻ! ]
Có ý gì?
Quay ngược thời gian?
Cảm giác tim đập thình thịch hoảng hốt lại một lần nữa bao vây Giang Ngạn Tuyết, cảm giác kì lạ này chắc chắn không thể không có lý do.
Tại sao tất cả mọi thứ lại lặp lại một lần nữa?
Rút cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?
Bởi vì chưa hoàn thành nhiệm vụ ẩn tùy chọn sao? Nhưng đã là nhiệm vụ tùy chọn, đương nhiên có thể làm hoặc không... Chẳng lẽ là, bởi vì là vòng giành tư cách trở thành người chơi cấp cao nên phải hoàn thành một cách hoàn hảo, phải làm cả nhiệm vụ ẩn?
Giang Ngạn Tuyết nhớ lại nhiệm vụ ẩn của mình.
—— Làm rõ cốt truyện của trò chơi, hiểu rõ toàn bộ chân tướng.
Nhưng mà, hung thủ phía sau là Hoa Nhan, cốt truyện hoàn chỉnh của trò chơi cũng hiện ra rồi, tại sao không thể qua màn?
Còn chỗ nào sơ xuất sao? "Hiểu rõ toàn bộ chân tướng", chẳng lẽ những gì cậu đã tìm ra đều là giả?
Còn cả cảm giác hồi hộp căng thẳng vô cớ luôn thường trực kia nữa, không lúc nào để Giang Ngạn Tuyết được yên. Cậu cảm thấy mình cần phải tìm hiểu rõ ràng cảm giác kỳ quái sinh ra từ khi bước vào Khách sạn Mười Ba này.
"Hoa Nhan tiểu thư đó à, chào mừng trở về." Kamiya Ryota đứng trước quầy lễ tân, tươi cười thân thiện cùng lời thoại quen thuộc.
Trong đầu Giang Ngạn Tuyết nảy ra một nghi vấn. Nếu trò chơi lặp lại một lần, quay ngược thời gian, vậy ngoại trừ cậu thì những người chơi này có phải làm lại từ đầu không?
Họ đã qua màn chưa? Nếu qua rồi thì người đang đứng đây bây giờ là ai? Là người ảo được trò chơi Hoàng Tuyền tạo nên dựa trên dữ liệu đặc điểm ngoại hình của người chơi sao?
Nếu họ chưa qua màn, vậy thì là bị xóa sạch ký ức rồi cùng cậu chơi lại vòng này lần nữa?
Giang Ngạn Tuyết nghiêng về giả thiết phía sau hơn, vì biểu hiện của họ quá tự nhiên, hoàn toàn không giống đang diễn kịch!
"Tôi là Uông Dương, năm nay 34, người làm công bình thường, tôi ở phòng chữ Đông."
"Còn bày đặt tự giới thiệu. Này là một đám người già đi tham quan du lịch hả? À, đúng là đoàn người già có khác, toàn người già yếu bệnh tật, chậc chậc."
"Cô nói chuyện kiểu gì thế hả! Tuổi còn trẻ mà không được học hành tử tế, nói toàn lời dơ bẩn! Miệng là dùng để ăn cơm, không phải để nhả phân!"
"Tôi là Hoa Nhan, làm việc cho công ty môi giới, 25 tuổi, ở phòng chữ Thu, mong được mọi người quan tâm nhiều hơn."
Vòng tuần hoàn lặp lại, vào 12 giờ 5 phút đêm đó, Bạch Phẩm Như chết.
"Tại sao lại thế này? Cô ấy đã làm gì?" Sài Nùng hoảng sợ nói: "Cô ấy phạm phải điểm cấm tử vong nên mới bị giết đúng không?"
Uông Dương hồi thần, quay đầu hỏi Quan Tầm đang nước mắt đầm đìa: "Không phải Bạch Phẩm Như uống say nên ngủ ở nhà ăn sao?"
Không đợi Quan Tầm nói tiếp, Giang Ngạn Tuyết tiến lên nói: "Mọi người không cần tranh luận nữa, hung thủ là tôi!"
Bầu không khí ngưng đọng trong chốc lát, tầm mắt mọi người không hẹn mà cùng dừng lại trên người Hoa Nhan.
[ Chúc mừng người chơi Giang Ngạn Tuyết thành công qua cửa! ]
Ánh sáng và bóng tối đan xen, bầu trời sáng rực, lá phong đỏ như lửa cháy rơi xuống mặt nước ao sen, chầm chậm phiêu đãng.
[ Chào mừng đến với Trò chơi Hoàng Tuyền — Khách sạn Mười Ba. ]
[ Địa điểm trò chơi: Homestay.
Nhiệm vụ ẩn tùy chọn: ???
Quy tắc trò chơi: Từ giờ trở đi, tên của ngài là Hoa Nhan, là một NPC... ]
Lại nữa??
Hiểu rõ toàn bộ chân tướng, cậu liệt kê toàn bộ những chuyện Hoa Nhan đã làm, còn kích hoạt "video cốt truyện", vậy còn chưa đủ sao?
Tuyến nhân vật của Hoa Nhan hẳn là đã kết thúc, bởi vì quản trị viên cũng đã thông báo "Qua màn thành công," nhưng tại sao vẫn lặp đi lặp lại không ngừng?
Vấn đề xuất hiện ở đâu?
Giang Ngạn Tuyết đẩy cửa vào, Kamiya Ryota vẫn đứng trước quầy lễ tân như cũ: "Hoa Nhan tiểu thư đó à, chào mừng trở về."
Giang Ngạn Tuyết cố gắng kiềm chế bản thân, đè nén cảm giác căng thẳng khó hiểu trong lòng. Lần này, cậu đợi tới cái chết của Phúc Hồi.
Quan Tầm sợ tới mức gào khóc: "Ông, ông, ông ta sao lại..."
"Đừng có giả vờ, rõ ràng trong lòng chị vui lắm mà, sáng nay không phải chị còn nguyền rủa người ta chết sớm một chút sao?"
"Tôi, tôi chỉ tức giận nên nói bừa thôi, vốn dĩ tôi đâu có muốn ông ta phải chết. Nghe lời này của cậu thì ý cậu chính là tôi nguyền chết ông ta đúng không? Ông ta hoàn toàn là bị quỷ giết chết, không liên quan gì tới tôi hết!"
Giang Ngạn Tuyết kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi Sài Nùng bắt được Kamiya Ryota, đợi Kamiya Ryota kể ra chuyện của đứa bé quỷ: ""Vị khách nữ kia rất xinh đẹp, ngoan ngoãn, tốt bụng, tôi đặc biệt chăm sóc cô ấy. Sau đó cô ấy có thai, bởi vì tôi biết làm búp bê gỗ nên tôi đã làm một vài con để làm quà cho đứa con chưa ra đời của cô ấy. Sau đó nữa, đứa trẻ ra đời. Cô ấy vậy mà, vậy mà lại sinh ra một con quái vật!"
"Đó không phải quái vật, đó là con trai của tôi, tất cả những chuyện này là do tôi làm!"
[ Chúc mừng người chơi Giang Ngạn Tuyết thành công qua cửa! ]
[ Chào mừng đến với Trò chơi Hoàng Tuyền — Khách sạn Mười Ba. ]
[ Địa điểm trò chơi: Homestay.
Nhiệm vụ ẩn tùy chọn: ???
Quy tắc trò chơi: Từ giờ trở đi, tên của ngài là Hoa Nhan... ]
Vẫn còn??
Tại sao!
Giang Ngạn Tuyết cố trấn an bản thân. Đây là lần thứ n cậu kéo cửa khách sạn, lần thứ n nghe lời thoại quen thuộc của Kamiya Ryota. Vòng lặp vô hạn này có thể ép cho một người sống sờ sờ hoàn toàn phát điên!
Cảm giác căng thẳng ngày càng nặng nề, nhất định có chỗ nào đó không đúng! Vấn đề không phải ở chỗ Hoa Nhan hay cốt truyện, mà là ở những người chơi đó!
Giang Ngạn Tuyết bước vào nhà ăn, chờ những người chơi kia bước vào lần thứ n.
"Còn bày đặt tự giới thiệu. Này là một đám người già đi tham quan du lịch hả? À, đúng là đoàn người già có khác, toàn người già yếu bệnh tật, chậc chậc."
"Cô nói chuyện kiểu gì thế hả! Tuổi còn trẻ mà không được học hành tử tế, nói toàn lời dơ bẩn! Miệng là dùng để ăn cơm, không phải để nhả phân!"
"Lão già thô lỗ chết tiệt, thảo nào ông chết sớm vậy, tôi khinh!"
"Mọi người đừng như vậy, đừng cãi nhau."
"Ôi, cô có phải chính là ngôi sao đó không, tên, tên là Bạch Phẩm Như đó!"
Trong lòng Giang Ngạn Tuyết nổ đoàng một tiếng —— không đúng!
"Tôi là Hoa Nhan, làm việc cho một công ty thương mại."
"Mất công anh trồng cây si, haha, cô ta là AI, không phải người!"
"Quản trị viên đã nhắc nhở trước, có một NPC tên là Hoa Nhan, đơn thuần lương thiện dịu dàng đáng yêu, xem ra đúng là như vậy."
Không đúng không đúng, cực kỳ không đúng!
Tại sao lần nào lời thoại cũng giống hệt nhau? Không chỉ lời thoại, ngay cả biểu cảm, động tác cũng giống y như đúc!
Mặc dù những người chơi này không còn ký ức, phải chơi cùng cậu trong một vòng lặp vô hạn nhưng cũng không thể lần nào cũng tái hiện lời thoại và biểu cảm ban đầu một cách hoàn hảo như vậy chứ?
Mất trí nhớ chứ đâu phải clone hay máy móc!
Trên mặt Giang Ngạn Tuyết hiện rõ sự mệt mỏi.
Chẳng lẽ bọn họ không phải là người mà chỉ là người giả tưởng do trò chơi Hoàng Tuyền tạo ra dựa trên tư liệu về người chơi? Thật ra mấy người Bạch Phẩm Như Uông Dương chân chính đã qua màn chạy lấy người từ lâu?
Đầu Giang Ngạn Tuyết ong ong, cảm thấy như thể mình vừa rơi vào một hầm băng sâu hun hút!
Bạch Phẩm Như, Phúc Hồi, Vương Quyên, Chu Lệ, Uông Dương, Quan Tầm, Sài Nùng, Vạn Chính Hạo, Chung Cường, Đỗ Vi, Kamiya Ryota, và cả Kamiya Eiji năm tuổi.
Mười hai người, toàn bộ đều là giả!
Giang Ngạn Tuyết vẫn luôn cho rằng cả mười hai người đều là người chơi, chỉ có bản thân cậu là NPC. Trò chơi nhiều lần nhắc đi nhắc lại rằng cậu phải sắm vai Hoa Nhan, diễn tròn vai "NPC", còn nói không được phép để bất cứ ai phát hiện ra.
Đây là tránh nặng tìm nhẹ, thuận nước đẩy thuyền, cố ý đẩy cậu vào ngõ cụt!
Bởi vì —— tất cả mọi người đều là NPC, chỉ có Giang Ngạn Tuyết cậu mới là người chơi duy nhất!!!
~~~~~✧・゚: *✧・゚:* *:・゚✧*:・゚✧~~~~~