Sau Khi Bị Trói Buộc Cùng Tình Địch Trong Trò Chơi Chạy Trốn

Chương 37: Khách Sạn Mười Ba (Cuối)



Editor: Morela

Từ đầu đến cuối có tổng cộng mười hai người làm bạn với Giang Ngạn Tuyết trong trò chơi này, tất cả đều là NPC do trò chơi tạo ra! Lí do tại sao năng lực và chỉ số thông minh của họ vượt xa các NPC bình thường đó là —— họ đều được xây dựng nên từ ấn tượng của Giang Ngạn Tuyết!

Lấy mười hai người bên cạnh Giang Ngạn Tuyết ở thế giới Sống làm bản gốc, trò chơi tạo ra mười hai NPC.

Mười hai người này đều là những người để lại ấn tượng và tạo thành ảnh hưởng cực lớn trong cuộc đời Giang Ngạn Tuyết. Cảm giác hoảng hốt và khó chịu khó hiểu của Giang Ngạn Tuyết chính là vì điều đó, cậu cảm thấy mười hai người này vừa quen thuộc vừa xa lạ, bởi vì bọn họ được sáng tạo ra dựa trên người có thật!

Phúc Hồi – tình tình thô lỗ, chuyện gì cũng muốn quản – sếp của Giang Ngạn Tuyết.

Vương Quyên – thông thấu mọi chuyện, đùa giỡn lòng người – mẹ ruột Giang Ngạn Tuyết.

Uông Dương – chững chạc khéo léo, có trình độ có giáo dưỡng – Lâm Nguy.

Sài Nùng – nhiệt tình ngay thẳng, biết quan tâm người khác – Minh Tương Chiếu.

Vạn Chính Hạo – lạnh lùng xa cách, mặt than IQ cao – Lâu Độ.

Chung Cường – suy nghĩ kỳ quái, biến thái chỉ thích làm theo ý mình – Giải Diêm.

Đỗ Vi – lương thiện vui vẻ - Nam Kha.

Bạch Phẩm Như – kiêu căng ngạo mạn, xinh đẹp lả lơi – bạn học cấp hai của Giang Ngạn Tuyết.

Quan Tầm – mập mạp phúc hậu, khẩu Phật tâm xà – gián điệp đầu tiên Giang Ngạn Tuyết bắt được.

Kamiya Ryota – người đàn ông có bề ngoài dịu dàng – người đầu tiên Giang Ngạn Tuyết giết.

Kamiya Eiji – đứa trẻ ngây thơ – con của mẹ Giang Ngạn Tuyết sau khi tái hôn.

Chu Lệ - bề ngoài hòa nhã hiền lành, nhưng bên trong khẩu Phật tâm xà, tính cách cực đoan, một lời không đúng ý là phát điên – giáo viên thời trung học của Giang Ngạn Tuyết.

Đúng là như vậy!

[ Chúc mừng người chơi Giang Ngạn Tuyết, thành công qua cửa! – E ]

[ Chúc mừng ngài đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn "Làm rõ cốt truyện của trò chơi, hiểu rõ toàn bộ chân tướng", phần thưởng đã được gửi đến vé tàu của ngài, xin vui lòng kiểm tra và nhận thưởng. ]

Cái gọi là qua màn, hoàn toàn không phải là qua màn theo nghĩa đen.

Khám phá được bí mật về đứa bé quỷ, không có ý nghĩa. Tìm ra hung thủ là Hoa Nhan, cũng không giải quyết vấn đề gì.

Chỉ cần không nhìn ra thủ thuật che mắt về "người chơi và NPC" thì sẽ mãi mãi không thể qua màn, rơi vào một vòng tuần hoàn vô hạn, vĩnh viễn lặp đi lặp lại!

Một lần, hai lần, có lẽ vẫn có thể giữ được lý trí và tỉnh táo, nhưng ba lần, bốn lần, bảy tám lần, mấy chục lần, thậm chí đến lần thứ n... Cho dù là ai cũng sẽ sụp đổ!

Không có điểm cuối, không ngừng lặp lại một ván game đã bị "khám phá", quan trọng nhất là, hết "người chơi" này tới "người chơi" khác, hết lần này tới lần khác, đều bị bản thân \giết chết. Loại áp lực này cứ đè nén mãi trong lòng, cuối cùng sẽ ép người ta phát điên.

Đánh mất lý trí và khả năng phán đoán, càng đừng nói đến chuyện qua màn.

Cậu chỉ có thể vĩnh viễn bị quây trong ván game này, không ngừng tra tấn và bị tra tấn bởi những sinh mệnh đầy đủ hỉ nộ ái ố được tạo ra dành riêng cho cậu.

Giang Ngạn Tuyết cuối cùng cũng hiểu tại sao mỗi khi tới gần Chu Lệ cậu đều kháng cự, sợ hãi và hoảng hốt theo bản năng.

Bởi vì nhân vật Chu Lệ này lấy giáo viên chủ nhiệm của Giang Ngạn Tuyết làm nguyên mẫu, được biến hóa từ ấn tượng của Giang Ngạn Tuyết với chủ nhiệm của mình.

Cuối cùng vòng tuần hoàn cũng kết thúc, sau hàng loạt những tia sáng rực rỡ đan xen, Giang Ngạn Tuyết đã đứng ở sân ga.

[ Thông báo trên toàn máy chủ: Chúc mừng người chơi khu D Giang * Tuyết lấy được danh hiệu người chơi cấp cao!!! Nhận thưởng Quỷ Kiếm Murasame! ]

Trò chơi Hoàng Tuyền bảo vệ thông tin cá nhân của người chơi nên đã che tên đi.

Cùng lúc đó, tại các sân ga ở các không gian khác, các người chơi đang chờ tàu vào ga đều lắp bắp kinh hãi.

"Đm, khu D mà trở thành người chơi cấp cao?"

"Người tên Giang gì đó Tuyết này là thần thánh phương nào đây? Tôi chơi mười mấy ga mà vẫn loanh quanh ở khu C, đến khu B còn không bò lên được, sao hắn ta nhảy một phát đến tận người chơi cấp cao luôn thế?"

"Nguy rồi nguy rồi, hắc mã của năm nay!"

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người bỏ qua khu C nhảy thẳng lên khu B đấy!"

"Chanh của tôi đâu? Chua chết tôi rồi!"

"Aaaa, đại lão ơi cầu che chở, đại lão nhìn em!"

"Thực sự muốn gặp được đại lão trong ga tiếp theo hu hu hu!"

Đoàn tàu gào rít lao qua, đoàn tàu Hoàng Tuyền cực kỳ dài, ít nhất là với thị lực hữu hạn của Giang Ngạn Tuyết, cậu không thể nhìn ra giữa những toa tàu kéo dài như vô hạn của nó rút cuộc có bao nhiêu mối nối.

Giang Ngạn Tuyết bước lên tàu, trong toa tàu chỉ có một mình cậu.

Nhân viên tàu đi tới, chủ động lấy vé tàu từ trong túi áo Giang Ngạn Tuyết, vừa kiểm tra vừa nói: "Chúc mừng ngài đã hoàn thành vòng chơi "Khách Sạn Mười Ba", phần thưởng: +10000 điểm tích lũy, thu được danh hiệu vinh dự Người chơi cấp cao, phần thưởng bổ sung: +100000 điểm tích lũy, tổng cộng 110000 điểm, đánh giá: cấp SS, thuộc khu B, tổng điểm tích lũy hiện tại: 111300 điểm."

"Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ ẩn "Làm rõ cốt truyện của trò chơi, hiểu rõ toàn bộ chân tướng ", nhận được phần thưởng – Quỷ Kiếm Murasame. Đây là vũ khí vĩnh cửu, là phần thưởng dành cho người chơi cấp cao, không cần gọi Administrator trước khi sử dụng."

"Chúc mừng nhận được – Xúc Xắc May Mắn x1, Thẻ Lập Nhóm x1, Không Gian Di Động x2, Lời Chúc Phúc Của E x1."

Sau khi trở thành người chơi cấp cao, cả rổ đạo cụ bùm bùm rơi xuống – Giang Ngạn Tuyết nhớ lại lời Minh Tương Chiếu từng nói.

Nhưng mà những phần thưởng này cũng không khiến Giang Ngạn Tuyết quá vui vẻ, cậu chỉ chú ý tới cái "Lời Chúc Phúc Của E" ở cuối cùng kia.

E là đạo cụ sao?

Đạo cụ này dùng để làm gì?

Không đợi Giang Ngạn Tuyết hỏi, nhân viên tàu đã tranh nói trước: "Lời Chúc Phúc Của E là đạo cụ hiếm cấp SSS, vui lòng sử dụng cẩn thận, không lãng phí. Ở mỗi vòng chơi, người chơi cấp cao được đảm bảo tối thiểu 1000 điểm tích lũy, khi trò chơi hoàn thành sẽ mặc định tăng lên gấp ba lần. Thời gian nghỉ giữa các vòng chơi tăng gấp đôi, vì vậy vòng tiếp theo của ngài sẽ là một tháng sau."

Khi nhân viên tàu trả vé lại cho cậu, chiếc vé đã biến thành màu vàng từ lúc nào.

Vé tàu càng tinh xảo, đóa hoa Bỉ Ngạn phía sau càng xinh đẹp bội phần.

Giang Ngạn Tuyết để ý thấy chỉ trong một vòng này mà đã có khoảng bảy cánh hoa và mười nhụy hoa được tô màu.

Còn mười bốn cánh hoa và mười hai nhụy hoa nữa là toàn bộ bó hoa Bỉ Ngạn sẽ được nhuộm đỏ.

Đến lúc đó, cậu sẽ được tự do sao?

À đúng, Lâu Độ sao rồi?

Giang Ngạn Tuyết chưa kịp hỏi thì trước mắt đã tối sầm, hoàn toàn mất ý thức.

Đến khi tỉnh lại lần nữa, cậu đã yên bình nằm trên chiếc giường ở nhà mình.

Thật thật giả giả, Giang Ngạn Tuyết nằm trên giường một lát mới đặt chân xuống đất. Thân thể đau nhức một cách khó hiểu, vô cùng mệt mỏi, chóng mặt nhức đầu, nhưng cũng không bị sốt.

Cậu xả nước nóng tắm rửa rồi thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.

Không biết trò chơi đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, dù sao thì ở thế giới Sống trời cũng đã sáng.

Giang Ngạn Tuyết thấy đói, bèn dứt khoát nấu mì ăn liền, mùi bò kho tràn ngập trong phòng khách. Giang Ngạn Tuyết đang định nhấc đũa lên thì một suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu, cảm giác này xuất hiện một cách vô cùng khó hiểu, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ —— Cậu đứng dậy, ma xui quỷ khiến bước ra huyền quan, mở cửa.

Lâu Độ đứng bên ngoài!

Bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều sửng sốt.

"Anh ở đây làm gì?" Giang Ngạn Tuyết quan sát anh một lượt. Anh vậy mà lại đang mặc đồ ngủ, chẳng lẽ là chạy thẳng từ nhà đến đây sao?

Hơi tí không hợp ý là theo dõi người ta, cái tật xấu gì đây!

Mắt kính phản chiếu ánh sáng trắng xóa, che đi đôi mắt của Lâu Độ, Giang Ngạn Tuyết không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn không nóng không lạnh của anh: "Vẫn sống à?"

Chẳng biết có hứng thú từ đâu tới, Giang Ngạn Tuyết mở rộng cửa, khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh nói: "Chết rồi, chết lâu rồi, người đang nói chuyện với anh bây giờ không phải là người đâu, là ma đấy, oan hồn!"

Giang Ngạn Tuyết cứ tưởng rằng Lâu Độ sẽ tức giận ngược lại, không ngờ anh lại bất ngờ bật cười.

Lâu Độ rất ít cười, trong trí nhớ của Giang Ngạn Tuyết, cậu chỉ từng nhìn thấy Lâu Độ cười một lần.

Trong buổi ký tặng cho fan, đối diện với những người hâm mộ chân chính tới từ khắp mọi miền đất nước, trong suốt quá trình Lâu Độ vẫn duy trì vẻ mặt không hề thay đổi mà ký tên cho họ, bảo vệ thiết lập cao quý lạnh lùng của mình. Sau đó, Lâm Nguy ôm hoa tươi và quà đại giá quang lâm, anh ta đã đặc biệt xin nghỉ để tới chúc mừng Lâu Độ phát hành sách mới, Lâu Độ cảm động tới mức rưng rưng nước mắt, nụ cười của anh trong một giây đó đã khắc sâu trong đầu Giang Ngạn Tuyết.

Như thể vừa được cho nghỉ ba ngày vì bão tuyết, như thể cưới được ánh trăng sáng lòng mình sau hai mươi năm yêu thầm, như thể nhận được một trăm triệu tiền thưởng cuối năm – Một nụ cười vui mừng như điên, hạnh phúc như sắp bay lên.

Còn phần vì sao Giang Ngạn Tuyết lại nhìn thấy khung cảnh đó, là bởi vì lúc đó cậu vừa tan làm, đang trên đường về nhà, tình cờ nhìn thấy Lâm Nguy nên bất giác đuổi theo.

Tính cách của Lâu Độ lạnh nhạt nhưng khí chất khá nho nhã lịch sự, bởi vậy khi anh cười lên vô cùng ấm áp, cực kỳ đẹp mắt.

Mặc dù chỉ là một thoáng lướt qua.

Giang Ngạn Tuyết quay vào nhà, nghiêng người tránh cánh cửa, hỏi: "Vào hay về?"

Câu hỏi này thật ra hơi thừa thãi, từ trước tới nay Lâu Độ chẳng bao giờ thèm vào nhà, lần trước anh chủ động vào cũng chỉ là vì ngoài ý muốn, vậy nên lần này...

Lâu Độ bước vào.

Giang Ngạn Tuyết lúc này cũng lười mở miệng châm chọc. Để chúc mừng tai qua nạn khỏi, một lần hiếm hoi Giang Ngạn Tuyết mời Lâu Độ dùng bữa với mình.

Mì gói!

Xé gói gia vị, rót nước sôi, tiện tay vớ một quyển sách nào đó đè lên, liếc mắt nhìn sang Lâu Độ từ đầu tới cuối chỉ ngồi im chờ được phục vụ đến tay còn không buồn nhấc, Giang Ngạn Tuyết nói: "Cái dạ dày quý giá của ngài đây có chịu đựng được sự tàn phá của mì ăn liền rẻ tiền không vậy?"

Lâu Độ không trả lời, mà nói: "Cậu thoát ra lúc nào?"

Mặc dù câu hỏi của Lâu Độ chẳng liên quan gì tới cuộc hội thoại đang diễn ra của hai người, nhưng Giang Ngạn Tuyết biết anh đang nhắc tới trò chơi Hoàng Tuyền, bèn trả lời: "Nửa tiếng trước."

Lâu Độ nhíu mày, nói: "Chúng ta vào lúc 8 giờ tối, bây giờ đã là 6 giờ sáng, suốt mười tiếng đồng hồ, cậu đã ở trong trò chơi bao lâu vậy?"

"Tính thử không phải là ra rồi hả?" Giang Ngạn Tuyết trừng mắt với anh: "Một ngày trong trò chơi bằng mười phút ở thế giới Sống. Chắc là ở thế giới Chết khoảng 60 ngày, tầm hai tháng!"

Lâu Độ hỏi: "Tại sao lại chơi lâu như vậy?"

"Vốn dĩ chỉ bảy ngày." Giang Ngạn Tuyết bình tĩnh thuật lại ngắn gọn quá trình trò chơi diễn ra một lượt, cuối cùng nói: "Lặp đi lặp lại vài lần, liền biến thành như vậy."

Lâu Độ nghe xong thì hoảng sợ, uống một ngụm nước lèo cho bình tĩnh lại rồi mới nói: "Cậu qua màn được, thật sự không dễ dàng."

Giang Ngạn Tuyết nhướng mày: "Đây là đang khen tôi à?"

"Dù sao thì cũng không phải là đang công kích cậu." Lâu Độ liếc mắt nhìn Giang Ngạn Tuyết, ánh sáng dịu dàng đọng lại trong đáy mắt mãi không tan. Có lẽ vì Giang Ngạn Tuyết ngại phiền, hoặc là vì cậu vừa ra khỏi trò chơi nên không nhiệt tình cho lắm, câu chuyện bị cậu cắt chỗ này gọt chỗ kia, cuối cùng đến tai Lâu Độ là một phiên bản đầu thừa đuôi thẹo thân lừa gạt.

Nhưng cho dù như vậy, Lâu Độ vẫn có thể nhận ra sự nguy hiểm của màn chơi này, dù chỉ một chút sai lầm... Phải nói rằng, nếu Giang Ngạn Tuyết ngốc hơn một chút, tinh thần yếu ớt hơn một chút, cậu đã thật sự xong rồi.

"Ngạn Tuyết." Lâu Độ gọi một tiếng cực kỳ nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng âm lượng quá thấp, Giang Ngạn Tuyết đang cúi đầu ăn mì không nghe thấy.

Hơi nước bốc lên phủ một tấm khăn lụa mỏng manh thần bí lên khuôn mặt tinh xảo của Giang Ngạn Tuyết, như ẩn như hiện, khuôn mặt trắng như bạch ngọc mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn rõ, tạo nên một loại mỹ cảm câu hồn. Đôi mắt đen nhánh như mực bị hơi nước che kín, nhuốm một chút men say mông lung và tĩnh lặng, thâm thúy lại mang theo một chút lười biếng, trong trẻo lại có chút mị hoặc.

Quyến rũ vô cùng.

"Anh thoát ra lúc nào?" Giang Ngạn Tuyết đột nhiên lên tiếng hỏi, Lâu Độ đang ngắm cậu đến ngẩn người nhất thời không kịp phản ứng lại, ngơ ngác sửng sốt vài giây mới hậu tri hậu giác giấu đầu lòi đuôi ho khan nói: "Khoảng 8 rưỡi!"

Giang Ngạn Tuyết: "Nhanh vậy sao?"

"Giới hạn thời gian của trò chơi là mười tám tiếng, thế giới tôi tiến vào là tận thế, chỉ còn mười tám tiếng nữa trước khi tang thi bùng phát." Dường như Lâu Độ đang hồi tưởng lại cảnh tượng tang thi ăn thịt người đâm bụng moi ruột trong trò chơi làm cơn buồn nôn xộc lên, anh cau mày cố nhịn lại rồi nói: "Sau khi qua màn, tôi liền tới tìm cậu."

Giang Ngạn Tuyết nhìn bộ đồ ngủ của anh, lập tức hiểu ra điều gì đó: "Anh đứng bên ngoài cả đêm?"

Lâu Độ cứng họng: "..."

Đm, hình như anh đã thật sự ngu ngốc đứng bên ngoài cả một đêm!

Ánh mắt của Giang Ngạn Tuyết thẳng thắn không thèm che giấu mà đóng đinh trên người Lâu Độ, Lâu Độ giống như một thiếu nữ ngây thơ bị người ta lột sạch quần áo ném ra đường, lập tức bất chấp tất cả, ra sức cứu vãn thể diện của mình: "Tôi chỉ sợ cậu sẽ thối rữa trong nhà thôi. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, chờ nhiều nhất là ba ngày, lúc đó cho dù cậu đã chết hay vẫn đang mắc kẹt trong trò chơi thì ba ngày không ăn không uống chắc chắn hẹo. Đến lúc đó tôi sẽ báo cảnh sát phá cửa xông vào nhặt xác cho cậu, cũng không uổng một quãng thời gian hai ta là tình địch."

Giang Ngạn Tuyết nghe xong, không tức giận cũng không mỉa mai anh, cậu bình tĩnh khác thường, thong thả uống một ngụm nước lèo, nói: "Đến lúc đó có khi anh còn không nhớ tôi là ai."

Trái tim Lâu Độ lập tức nảy lên.

"Có khi thi thể tôi sẽ bốc hơi." Dáng vẻ của Giang Ngạn Tuyết khi nói đến cái chết có vẻ tương đối nhẹ nhàng: "Nếu không thì khi thi thể của những người chơi đã chết ở thế giới Chết lại bị người ta phát hiện ra ở thế giới Sống, thế giới này sẽ loạn mất."

Lâu Độ trầm giọng nói: "Tôi sẽ không quên cậu."

Giang Ngạn Tuyết sửng sốt: "Cái gì?"

"Cho dù cả thế giới này quên mất cậu, tôi cũng sẽ luôn nhớ rõ."

"Lâu Độ?"

Lâu Độ bừng tỉnh, suýt chút nữa làm rơi cả đũa. Anh cũng không hiểu mình vừa bị làm sao, khi vừa nghe Giang Ngạn Tuyết nói đến hai chữ "không nhớ", trong lòng anh đã trào lên một cảm giác bi thương khó hiểu, vô cùng mãnh liệt như mưa rền gió dữ. Anh có một chút hốt hoảng, một chút nôn nóng, cũng có chút sợ hãi không tên.

Không để đại não kịp suy nghĩ kỹ đã nói ra những lời này như bản năng.

A a a a a quá mất mặt quá buồn nôn quá sến súa!

Nhất định sẽ bị cậu cười nhạo cho mà xem! Lâu Độ xụ mặt, cố gắng duy trì thiết lập cao ngạo lạnh lùng của mình, đặt ly mỳ xuống bàn: "No rồi."

Giang Ngạn Tuyết liếc anh một cái: "Không có tay à? Đổ nước, vứt hộp đi, nhớ phân loại rác."

Suy nghĩ đến việc Lâu Độ đã đợi mình cả một đêm, Giang Ngạn Tuyết không ra lệnh đuổi khách, dù sao thì... đã rất nhiều năm rồi không có ai chờ cậu về nhà.

Ngày hôm đó, Giang Ngạn Tuyết cũng nhắn tin báo bình an vào nhóm, Minh Tương Chiếu vô cùng vui mừng, phát một nghìn tệ tiền lì xì, chỉ trong năm giây ngắn ngủi đã bị mọi người cướp sạch sẽ, trong nhóm tràn ngập tiếng hoan hô vui vẻ.

Sau đó lại nói đến chuyện chênh lệch thời gian giữa trò chơi Hoàng Tuyền và thế giới Sống, Nam Kha nói, sau này có khi phải thuê một phòng riêng trong bệnh viện, trước mỗi lần vào trò chơi là phải tiêm đường glucose, lỡ như thời gian trong trò chơi kéo dài quá thì không bị đói chết!

Minh Tương Chiếu cười nói: Không đâu không đâu, điều này thì cô ấy có quyền lên tiếng nhất đấy @Tôi Thật Xinh Đẹp

Tôi Thật Xinh Đẹp: Ha ha ha, có một lần tôi ở trong trò chơi khoảng một năm! Đổi ra thì ở thế giới Sống mới chỉ chưa tới ba ngày! Tôi nằm trên sàn nhà, ngoại trừ hơi nhiễm lạnh với ê mông thì cơ thể không có chỗ nào khác khó chịu cả, không đói không khát.

Mèo Hạnh Phúc: Nói như vậy thì là trò chơi Hoàng Tuyền sẽ bảo vệ cơ thể của chúng ta, ít nhất là khi linh hồn của chúng ta vẫn chưa chết.

Đoàng Một Tiếng: Vậy nếu linh hồn đã chết thì cơ thể ở thế giới Sống sẽ ra sao?

Cá Bi Thương: Chết, dấu vết của người đó sẽ bị xóa bỏ, ngoại trừ những người chơi của trò chơi Hoàng Tuyền, không còn ai khác nhớ được họ là ai.

Đoàng Một Tiếng: A, sao cậu biết?

Thuốc Chuột Cay Nghiệt: Tôi đã điều tra một vài người chơi đã chết, đều không thể tìm thấy.

Con Người Thông Minh: Điều tra? Cậu điều tra kiểu gì?

Hổ Ngoan Ăn Thịt Người: Cần anh quan tâm?

Thợ Săn Lột Da Hổ: Khai báo câu chuyện của cậu đi.

Quản Lý Khu Bảo Tồn Thiên Nhiên: Ngày xửa ngày xưa có một ngọn núi, trong núi có một cái miếu...

Tôi Thật Xinh Đẹp: ...

Đoàng Một Tiếng: ...

Hai người này đã xong chưa vậy? Chắc chắn là có gian tình!

Ngày hôm sau, hôn lễ của Lâm Nguy, Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ cùng tham gia. Hai người đều ăn mặc chỉnh tề, tây trang phẳng phiu, phong thái hiên ngang, anh tuấn hơn người.

Lâm Nguy là nhân vật chính của hôn lễ, đương nhiên phải rạng rỡ nổi bật, cô dâu mới Ngải Lâm Na duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp vô song. Hôn lễ diễn ra rất thuận lợi, bạn bè người thân tụ họp, vô cùng náo nhiệt. Khi Lâm Nguy nắm tay Ngải Lâm Na tới chúc rượu, Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ cũng vô cùng phối hợp.

"Chúc mừng." Giang Ngạn Tuyết nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Dù không có buồn bã khổ sở thì sau ngần ấy năm yêu đơn phương, chung quy cũng phải có một chút mất mát. Nhưng Giang Ngạn Tuyết nâng được thì buông được, người ta đã gặp được tình yêu chân chính, bước vào cung điện hôn nhân, cậu cũng chúc phúc thật lòng.

"Cảm ơn." Lâm Nguy cười, uống một hơi cạn ly.

Giang Ngạn Tuyết lại rót một ly, chưa kịp uống đã bị Lâu Độ cướp mất: "Bụng rỗng uống rượu không tốt cho dạ dày, cậu ăn gì đó đã."

Nói xong, Lâu Độ liền nâng ly rượu của Giang Ngạn Tuyết về phía Lâm Nguy, nói "Chúc mừng" rồi ngửa cổ uống cạn.

Giang Ngạn Tuyết hơi khó chịu: "Anh không có ly à, sao lại dùng của tôi?"

"Thuận tay thì cầm thôi." Lâu Độ phản đối liếc cậu một cái, đưa ly của mình qua: "Nếu cậu không chịu thì trả thù đi."

Giang Ngạn Tuyết: "..."

Hôn lễ kết thúc, cô dâu chú rể phát biểu cảm ơn khách mời, bạn bè thân thích cũng lần lượt ra về, Giang Ngạn Tuyết vào WC rửa mặt.

Rượu vang ở khách sạn năm sao đương nhiên là loại rượu ngon, tửu lượng của Giang Ngạn Tuyết không kém, vậy mà hôm nay mới chỉ uống hai ly đã say. Cậu táp nước lạnh lên mặt, đứng trước cửa sổ cho gió thổi một lát rồi đi tới quầy lễ tân ở tầng một khách sạn, đúng lúc gặp phải Lâm Nguy đang tiễn khách.

"Tiểu Tuyết!" Lâm Nguy nhe răng cười.

"Đừng gọi em như vậy." Giang Ngạn Tuyết ra vẻ khó chịu, đấm anh ta một cái.

Lâm Nguy nói: "Giờ về nhà hả?"

"Ừ, em phải đi ngủ sớm, mai đi làm."

"Kết hợp làm việc với nghỉ ngơi, đừng cố sức quá." Lâm Nguy đưa tay vỗ vỗ vai Giang Ngạn Tuyết. Anh ta định nói gì đó nhưng cứ do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ im lặng cười.

Giang Ngạn Tuyết đẩy anh ta một cái: "Mau quay về đi, đừng để chị dâu phải đợi."

Lâm Nguy nhìn Giang Ngạn Tuyết, thật sự không yên tâm: "Anh thấy mặt cậu hơi đỏ, có phải uống nhiều quá rồi không? Cậu gọi xe về đi, nếu không để anh gọi Lâu Độ xuống..."

Giang Ngạn Tuyết cảm thấy đầu mình căng ra, chân hẫng đi, lòng bàn chân đặt trên mặt đất không còn chút sức lực. Cậu cứ nghĩ mình sẽ lập tức ngất đi, không ngờ lại bất ngờ ngã vào một cái ôm, cơ thể cậu lảo đảo theo quán tính, cố gắng đứng vững, quay đầu nhìn lại, vậy mà lại là Lâu Độ.

Lâu Độ đỡ Giang Ngạn Tuyết, nói với Lâm Nguy: "Không sao đâu, anh đi lên đi, có tôi chăm sóc cậu ta rồi."

"... Được rồi." Hai người này thân thiết với nhau như thế từ bao giờ vậy?

Lâm Nguy yên tâm rời đi.

Giang Ngạn Tuyết không biết mình đã quay lại xe như thế nào, cậu có cảm giác như thể mình đã ngất đi, nhưng lại như thể không phải vậy. Tóm lại đến khi cậu phản ứng lại được thì cậu đã ngồi ở ghế sau của chiếc Ferrari, bên cạnh là Lâu Độ, người ngồi ở ghế lái phía trước là tài xế lái hộ.

"Cậu đến mức này luôn hả?" Nhìn lướt qua Giang Ngạn Tuyết vừa mới tỉnh lại qua khóe mắt, Lâu Độ bắt đầu móc mỉa: "Vợ chồng người ta đã đăng ký kết hôn từ ba ngày trước rồi, hiện tại chỉ bổ sung cho đủ nghi thức hôn lễ thôi, đến giờ cậu mới đau lòng buồn bã mượn rượu giải sầu có phải hơi muộn không?"

Giang Ngạn Tuyết: "..."

Giang Ngạn Tuyết cười gằn nói: "Cũng chẳng biết ai đã nốc tận hai bình rượu vang đỏ, "Rượu nhấp lòng sầu, bỗng hóa lệ tương tư*", đại tác gia, nén bi thương!"

*Rượu nhấp lòng sầu, bỗng hóa lệ tương tư: Câu thơ trong bài thơ Tô mạc già của Phạm Trọng Yêm.

Lâu Độ liếc cậu một cái, vậy mà lại không mỉa mai cậu như mọi khi. Đối phương không khai hỏa, Giang Ngạn Tuyết cũng không có lý do gì để khai chiến, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy đây không phải đường về nhà, bèn hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Bệnh viện." Lâu Độ bình tĩnh đáp: "Cậu sốt."

Sức khỏe của Giang Ngạn Tuyết rất tốt, không dễ mắc mấy bệnh cảm cúm gì đó, lần trước ốm sốt đã là tám năm trước. Đến bệnh viện, đăng ký khám bệnh, bác sĩ sờ trán Giang Ngạn Tuyết, hoảng sợ: "Thế này phải hơn bốn mươi độ rồi còn gì?"

Đo nhiệt độ xong, bác sĩ trợn tròn mắt.

30 độ!?

"Sao có thể? Có phải kẹp không chuẩn không?" Bác sĩ vội vàng bảo Giang Ngạn Tuyết kẹp lại lần nữa, nhiệt độ 30°C, vậy thì cái cơ thể này không phải con mẹ nó đã bất tỉnh rồi sao? Sau đó đồng tử giãn ra và biến thành một cái xác!

Lâu Độ cũng bị dọa, cơ thể Giang Ngạn Tuyết nóng bỏng, sốt cao ít nhất cũng phải 41°C, nhưng khi đo nhiệt kế thì lại thấp đến mức bất bình thường!

~~~~~✧・゚: *✧・゚:* *:・゚✧*:・゚✧~~~~~