Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 102



Đây là lời nói thật, bởi nàng mang hài tử của chàng đi đúng là có lỗi với chàng.

Phó Nhiêu hạ thấp người, đầu gối hạ xuống, quỳ gối trước mặt chàng.

Hoàng đế nhắm mắt, cúi người, tựa cằm vào tóc nàng, nặng nề hôn lên, lặng yên một lúc lâu mới nhắm mắt mở miệng.

“Lãnh Hoài An, dẫn nàng ra khỏi cung.”

Mỗi một chữ đều nhấn mạnh, cũng cực kỳ gian nan.



Tuyết vừa tan, tia nắng mỏng manh xuyên qua lớp mây rọi xuống.

Vũ Lâm vệ đã quét dọn một con đường lớn trước cửa cung điện, trải thảm lông dày, không bị trơn trượt.

Giờ ngọ, Phó Nhiêu đã quay về Thái Y viện, bên này Hoàng đế triệu tập quần thần bàn bạc chính sự.

Sau một đêm và cả ngày hôm nay tra xét, Tưởng Nam Sinh đã tìm ra Thông chính ty sử Mai Hồng cùng Phó đô Ngự sử Phó Đình Ngọc mưu hại Tả thông chính Dương Thanh Hà, đúng lúc Đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Lưu Đồng cũng tra được một manh mối mấu chốt, đã tìm ra một quản sự cửa hiệu Phó gia, nghi ngờ Phó Kha nhúng tay vào vụ hạ độc ở hành cung lần trước.

Hoàng đế lập tức nổi giận lôi đình, hạ lệnh bắt giam Mai gia, cách chức Phó Đình Ngọc, giao cho Tam ty định tội.

Mà bên kia, khi Lưu Đồng đến Phó gia bắt Phó Kha, lại phát hiện vị đại tiểu thư này đã tự vẫn ở trong nhà.

Hạ thuốc thiên tử, theo quy tắc phải trảm cửu tộc, mà bây giờ manh mối không rõ, chứng cứ không đủ, Phó Kha vừa chết, rốt cuộc đã lấy mạng bảo vệ cửu tộc Phó gia, cũng bảo vệ Hoàng hậu.

Hoàng đế nổi giận, hạ lệnh phạt Mai Hồng ba mươi trượng, đánh nhừ tử, cả nhà bị đày ải biên cương, vĩnh viễn không được trở về kinh thành. Mặc dù Phó gia không bị tru di cửu tộc, nhưng Phó Đình Ngọc đã sa vào hai âm mưu tạo phản, cả gia quyến già trẻ lớn bé của ông ta khó mà giữ được mạng.

Có người trong đám triều thần lấy cớ không đủ chứng cứ thuyết phục để xin tha mạng cho Phó gia, nhưng không may, hễ có ai lên tiếng, Hoàng đế lại nổi cơn thịnh nộ. Đến khi trở về Ngự thư phòng, Hoàng đế vẫn còn giận dữ.

Lãnh Hoài An dè dặt ở bên cạnh an ủi chàng.

“Bệ hạ, tức giận vì đám lòng lang dạ sói thật sự không đáng.”

Hoàng đế nằm ở ghế bành, sắc mặt sa sầm đến cực điểm: “Phó thị kia thật là xảo quyệt, nàng ta tự vẫn đơn giản là sợ bị Cẩm Y vệ bắt được, nếu bị thẩm vấn về người đứng sau làm chủ mưu, Hoàng hậu chắc chắn có liên quan đến chuyện này!”

“Hạ dược thiên tử, ai cho nàng ta lá gan này!”

Lãnh Hoài An cười khổ khuyên nhủ: “Ngài đừng nóng giận, nếu tội danh được chứng thực, Phó gia sẽ bị tru di cửu tộc, theo lão nô biết được, tổ phụ của Huyện chúa và tổ phụ của Phó Đình Ngọc là huynh đệ ruột, nếu muốn tru di cửu tộc, nhánh của Huyện chúa cũng sẽ bị vạ lây, Phó thị tự vẫn, tuy là bảo vệ được Hoàng hậu nhưng cũng bảo vệ được người vô tội khác.”

Hoàng đế khựng lại, lúc này sắc mặt mới dịu xuống.

Phó Đình Ngọc còn có một đệ đệ, lão gia nhị phòng Phó gia Phó Đình Lan, lúc đó Cẩm Y vệ tới cửa bắt người, Phó Đình Ngọc đã hối lộ một khoản lớn, nhờ vậy mới có cơ hội tìm gặp vị đệ đệ này để nói chuyện riêng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Nhị đệ, lần này ta khó thoát tử tội, mong rằng nhị đệ nghĩ cách cứu tôn nhi huynh, ít nhất giữ được tính mạng của đại phòng ta.” Ông ta rơi nước mắt đầy mặt, quỳ xuống trước mặt đệ đệ ruột.

Phó Đình Lan rưng rưng nâng ông ta dậy, vẫn oán giận như cũ, cay đắng nói: “Ta nói này huynh trưởng, huynh đang ổn định, tại sao can thiệp vào chuyện hoàng cung, liên minh với Hoàng hậu không thành, ngược lại quay về phía Mai gia, lòng dạ hai mang mới dẫn đến đại họa hôm nay.”

Phó Đình Ngọc xấu hổ không thôi, nắm cánh tay hắn, bất lực nói: “Việc đã đến nước này, đừng nhiều lời nữa.”

Phó Đình Lan lại không chịu buông tha, vội la lên: “Cả nhà Phó Nhiêu, Phó Khôn, vốn là cô nhi quả phụ, sao huynh lại làm hại người ta? Một nét không thể viết được hai họ Phó, huynh đang bị báo ứng đấy!”

Phó Đình Ngọc nghe hắn nói về tỷ đệ Phó Nhiêu, giận không có chỗ trút, đỏ mắt lên, nói: “Nhị đệ, không phải đệ không biết, năm đó khi thái tổ phụ chia gia sản đã thiên vị lục tổ thúc, sau đó lục tổ thúc bị tổ phụ chúng ta ép đuổi đi, nổi giận rời nhà, đích tôn chúng ta thực chất là chiếm gia sản người ta, nếu Phó Khôn kia đỗ đạt, khó tránh khỏi người nào đó tính sổ nợ cũ, ta cũng chỉ phòng ngừa trước mà thôi!”

“Ta thèm vào!” Phó Đình Lan đẩy ông ta ra, tức giận phẩy tay áo, nói: “Năm đó tổ phụ đã sai, giờ huynh lại sai càng thêm sai, chỉ là chút gia sản, cứ trả lại cho họ đi, dù sao cũng là người một nhà, danh tiếng trăm năm của Phó gia lại bị huynh hủy hoại rồi!” Phó Đình Lan quay lưng không để ý đến ông ta.

Phó Đình Ngọc quỳ phịch xuống, khóc không thành tiếng: “Nhị đệ, việc đã đến nước này, nói gì cũng vô ích, một là cầu xin nhị đệ tiếp nối tông tự, nối tiếp hương hỏa của Phó gia để không phạm lại sai lầm của ta, hai là xin nhị đệ tìm cách giữ lại một huyết mạch cho ta.”

Phó Đình Ngọc nói xong lao đầu vào ngưỡng cửa tự sát, m.á.u me đầm đìa. Phó Đình Lan ôm lấy t.h.i t.h.ể của ông ấy đau đớn khóc không ngừng.

Về sau Phó Đình Lan lấy chuyện này để răn dạy con cháu Phó gia, phải tuân thủ lễ giáo, giữ tâm trong sạch, không được hành động bất chính, đây là chuyện sau này.

Mà Hoàng hậu cũng giữ lời hứa, cùng Phó Đình Lan xin Hoàng đế đặc xá cho những đứa trẻ dưới mười tuổi của Phó Đình Ngọc, như vậy cũng bảo vệ được ba đứa bé vô tội.

Hoàng đế nghĩ đến danh tiếng tổ tiên Phó thị nổi khắp thiên hạ, cuối cùng đồng ý.

Lại nói về Mai gia, Mai Linh Tiêu và cha mẹ bị đày ải biên cương, hôn sự với Lý Huân cũng bị buộc phải giải trừ, mọi người đều nói Mai Linh Tiêu và Lý Huân tình đầu ý hợp, chắc chắn Lý Huân sẽ buồn bã đau lòng, không ngờ hắn uống rượu thâu đêm suốt sáng, như dỡ được một gánh nặng, nở nụ cười đã từ lâu không thấy.

Ngày hôm sau cả nhà Dương Thanh Hà được thả ra khỏi nhà lao, Hoàng đế an ủi cho ông lên chức Thông chính sử tam phẩm, là một trong chín chức quan của triều đình, toàn bộ Dương gia đều biết là công lao của Phó Nhiêu, coi nàng là ân nhân cứu mạng,

hai nhà qua lại thân mật.

Từ khi Phó Nhiêu ra khỏi cung đã qua hai ngày, nàng vừa giả vờ nguyệt sự tới, che giấu chuyện mang thai, vừa lộ ra một số triệu chứng.



Rõ ràng hai ngày trước nàng còn ăn rất ngon miệng, sáng nay vừa thức dậy đã nôn mửa không ngừng ở trước sập, may mà Đào Nhi không có trong phòng, người hầu Phó gia rất ít, ngày thường không có ai chạy lung tung vào phòng nàng, cho nên không bị

phát hiện.

Nhưng mà cứ thế này không phải cách lâu dài, Trịnh thị ở ngay bên cạnh, sớm muộn gì cũng bị bà nhìn ra sơ hở.

Phó Nhiêu suy đi nghĩ lại, dọn sạch một gian tiểu viện dựa vào tường phía tây Phó gia, quyết tâm tách riêng với Trịnh thị.

Trịnh thị tất nhiên không chịu nhưng không lay chuyển được Phó Nhiêu, Phó Nhiêu nhân dịp ngày mùng năm không khí trong lành, dời qua, cũng chỉ mang theo Đào Nhi và một bà vú, rất thanh tĩnh.

Ngày mùng sáu, Phó Nhiêu đi làm, sáng sớm nôn mửa suốt đoạn đường, vội vàng dùng ô mai để kìm nén cơn nôn trong bụng, không ngờ còn chưa ngồi vững, một tiểu hoàng môn vội vã chạy vào.

“Phó Thái y, Hoàng hậu có chỉ, cho gọi ngươi vào cung chẩn bệnh cho nương nương.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com