Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 103



Kể từ sau khi Trân Phi xảy ra chuyện, Hoàng đế đã chỉnh đốn nội cung, đặt ra những quy củ nghiêm ngặt cho Thái Y viện khi xem bệnh cho phi tần, phải có hai Thái y và ba nội giám cùng khám bệnh, cùng bàn bạc bệnh tình rồi kê đơn thuốc, Thái y sẽ cùng

nội giám chọn thuốc, thang thuốc cần phải đóng dấu niêm phong, ghi lại đặc tính của thuốc và phương pháp chẩn trị, khi sắc thuốc cũng được giám sát bởi Thái y và nội giám, mỗi lần đều sắc hai thang, chia làm hai phần, Thái y và nội giám nếm thử một phần, phần còn lại cho phi tần dùng. Nếu xảy ra chuyện thì Thái y và nội giám đều bị hỏi tội (Chú thích: tham chiếu theo quy chế Thái Y viện triều Minh.)

Do tình hình đặc biệt nên đôi khi Hoàng đế sẽ gọi riêng Chu Hành Xuân, còn lại khi khám bệnh, mọi thứ đều diễn ra theo quy luật trên.

Ngoại trừ những cung phi có phẩm giai cực thấp, thông thường trong ba người gồm viện chính và hai phó chính phải có một người đi theo.

Vậy nên Hoàng hậu truyền chỉ triệu Phó Nhiêu vào cung khám bệnh, Hạ Du định theo cùng, một là vì trước đây Hoàng hậu thường cho Đàm Chính Lâm khám, giờ Đàm Chính Lâm c.h.ế.t rồi, đương nhiên phải để viện chính là ông vào thay thế, thứ hai đây là lần đầu tiên Phó Nhiêu vào cung khám bệnh, ông cũng không yên tâm lắm, Lãnh Hoài An đã dặn dò ông từ trước, bất kể ai triệu Phó Nhiêu thì đều phải có Thái y theo cùng.

Nhưng khi ông kêu dược đồng chuẩn bị hòm thuốc thì Chu Hành Xuân cười ha hả bước vào Thái Y viện: “Nghe nói Hoàng hậu truyền người xem bệnh, để lão phu đi.”



Hạ Du ngạc nhiên: “Chu Thái y, ngài đã có tuổi, bệ hạ đã hạ lệnh miễn cho ngài những việc nặng, làm sao ta nỡ để ngài mệt nhọc được.”

Chu Hành Xuân lắc đầu xua tay, đi về trị phòng của mình: “Ta hiểu rõ tâm bệnh của Hoàng hậu, đã lâu ta không bắt mạch cho nương nương rồi, lần này ta sẽ dẫn theo Tiểu Nhiêu, cũng nhân tiện dặn dò nàng về các quy tắc trong hậu cung.”

Hạ Du nghĩ đến việc Chu Hành Xuân hầu hạ bên Hoàng đế nhiều năm, cũng rất hiểu biết về các phi tần trong hậu cung, còn Phó Nhiêu là một nữ y, sau này nhất định sẽ có rất nhiều cung phi truyền nàng đến xem bệnh, Chu Hành Xuân đang muốn truyền đạt một số kinh nghiệm.

“Được, có ngài đi, ta cũng yên lòng.” Hạ Du gật đầu, quay đầu sai bảo dược đồng đi cùng Chu Hành Xuân ra ngoài, lại gọi Phó Nhiêu dặn dò vài câu, Phó Nhiêu đều ghi nhớ.

Chỉ chốc lát sau, Phó Nhiêu thay quan phục, đeo theo túi thuốc tiến vào hậu cung cùng Chu Hành Xuân.

Thái Y viện ở đình trước, đi đến hậu cung cung Khôn Ninh cần đi qua cổng Thừa Thiên, Đoan Môn, Ngọ Môn, sau đó dọc theo con đường dài với ngói vàng tường đỏ, mới có thể đến cung Khôn Ninh.

Chu Hành Xuân cố ý tụt lại đằng sau tiểu hoàng môn một đoạn, nói nhỏ với Phó Nhiêu.

“Hài tử, hậu cung hiểm độc, sau khi ngươi vào cung lúc nào cũng phải cẩn thận, tốt nhất là xin bệ hạ cho phép ngươi mang người của mình vào cung, đừng tùy tiện dùng các nội thị do các cung phái tới…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Phó Nhiêu nghe vậy hơi ngạc nhiên, Chu Hành Xuân đang cho rằng nàng sẽ vào cung làm phi.

Cơn gió lạnh thổi vào mặt, áp xuống nỗi khó chịu trong lòng nàng, Phó Nhiêu nắm chặt túi thuốc trên vai, cười khổ nói: “Chu Thái y, ngài hiểu lầm rồi, ta không có ý định tiến cung.”

Chu Hành Xuân liếc mắt nhìn nàng, hơi sửng sốt, khẽ mắng: “Đâu phải ngươi muốn là được đâu? Đừng có đối đầu với Hoàng đế.”

Phó Nhiêu nhìn ông, cúi đầu: “Hôm qua bệ hạ đã nhận lời, sẽ không ép ta nữa.”

Chu Hành Xuân không chỉ kinh ngạc mà sửng sốt hồi lâu rồi chậm rãi cười: “Cực kỳ hiếm thấy, xem ra bệ hạ thích ngươi thật lòng.”

Gương mặt Phó Nhiêu phiếm hồng, nàng mấp máy môi, không đáp lời.

“Tình yêu quý giá, hãy trân trọng.” Chu Hành Xuân khẽ run mi, cười ha ha một tiếng.

Phó Nhiêu âm thầm mím môi, không cho là đúng. Chàng chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi.

Mặt trời nhô lên trên tường cung, rải những tia sáng ấm áp xuống lối đi ở phía Tây, bức tường cung điện tràn ngập ánh đỏ.

Phó Nhiêu mới có dấu hiệu mang thai nên tinh thần hơi uể oải, đứng sau Chu Hành Xuân, bám vào tường mà đi.

“Luận tư tâm, ta không muốn ngươi vào cung, nhưng chưa chắc bệ hạ đã đồng ý, ngươi thật sự có thể trốn tránh cả đời được sao?” Chu Hành Xuân nhìn nàng rồi hỏi.

Hai người đi không ngừng, không nhanh không chậm tiến về phía trước.

Phó Nhiêu cụp mắt, trầm ngâm một lúc rồi thử dò hỏi: “Chu Thái y, ta nói thật với ngài, đúng là ta đang khó xử, ở lại Thái Y viện, sợ bệ hạ không chịu buông tay, nhưng mà nếu đi, ta lại thấy tiếc, dù sao Thái Y viện là thủ phủ y học trong thiên hạ, ở đây, ta tiến bộ hơn hẳn so với những nơi khác, chỉ tính riêng việc nghiên cứu và thảo luận bắt mạch hôm qua thôi, ta đã học được rất nhiều từ ngài và Hạ Thái y.”



Phó Nhiêu dừng một chút, nhíu mày nói: “Nhưng việc đã đến nước này, ta định rời kinh thành hai năm, trước tiên đến những huyện ở địa phương khác hành nghề y, đợi bệ hạ hết hứng thú rồi thì hẵng tính tiếp.”

Chu Hành Xuân vuốt râu gật đầu, suy nghĩ chăm chú một lát rồi đáp: “Ta lại có một cách khác.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com