Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 107



Phó Nhiêu lấy một bình nhỏ từ tầng thứ ba trong túi áo, sau đó lấy ra một miếng giống giấy kỳ lạ từ cạnh túi.

Hoàng đế hiếu kỳ, chỉ vào tờ giấy kia hỏi. “Nàng làm gì vậy?”

Phó Nhiêu cười, trong mắt hiện lên vẻ sáng ngời rực rỡ: “Bệ hạ, đây là do thần nữ tự nghĩ ra, ngài thử xem hiệu quả.” Giọng điệu vô cùng tự tin và đắc ý.

Sự rạng rỡ này khác hẳn với vẻ bình tĩnh và kiềm chế thường ngày của nàng, như một tia sáng chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của chàng.

Chàng thấy nàng cắt mảnh giấy thành nhiều vòng tròn nhỏ, sau đó mở nắp bình thuốc, dùng kẹp gắp một ít thuốc mỡ thoa lên đó, sau đó dùng băng dính trắng dán lại, động tác trôi chảy liền mạch.

Ánh mắt nàng ẩn chứa sự tự tin, kiêu hãnh và tập trung, dường như đó là bản tính của nàng, dường như đây là lãnh địa của nàng, nàng có thể tung hoành ngang dọc.

Đôi mắt sáng trong phản chiếu ngọn đèn trên án, nhấp nháy, lay động.

Dường như có gió mát trăng trong tràn vào đáy lòng chàng, khiến chàng mê đắm.

Trong thoáng chốc Hoàng đế bỗng hiểu ra nàng không chịu vào cung không chỉ vì không thích chốn hậu cung mà điều quan trọng hơn đó không phải là thế giới của nàng.

Mà thế giới của nàng thì nằm trong chiếc túi thuốc, trong những chai lọ nhỏ hẹp và trong những nỗi khổ của người dân khắp nẻo xa xôi.



Phó Nhiêu làm xong tất cả, không vội vàng đắp thuốc cho Hoàng đế mà im lặng vài giây, từ trong cùng lấy ra một lọ thuốc màu nâu. Nàng cầm lọ thuốc nhìn Hoàng đế, do dự.

“Bệ hạ, đây là thuốc thần nữ mới bào chế, đặc trị ngạt mũi, chỉ là thuốc chưa được ghi vào danh sách thuốc được phép dùng… thần nữ muốn dùng nhưng không dám.”

Hoàng đế thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó, đôi mắt sáng trong như ngọc: “Nàng đang dùng trẫm để thử thuốc sao?”

“Không, không phải!” Phó Nhiêu liều mạng lắc đầu, miệng mím chặt, quỳ thẳng người, giải thích: “Sao thần nữ dám để ngài thử thuốc? Ta đã dùng ở dân gian từ lâu, bản thân ta cũng đã dùng không biết bao nhiêu lần, thuốc là thuốc tốt, chỉ là không hợp với quy củ…”

Hoàng đế túm lấy lọ thuốc trong tay nàng, dùng móng tay bóp lọ thuốc, giọng điệu bình thản nói: “Trẫm chính là quy củ lớn nhất thiên hạ này.”

Chàng nói xong lắc lọ thuốc trước mặt Phó Nhiêu, hỏi: “Dùng như thế nào?”

Nam tử trước mặt, phong lưu đỉnh đạc, mắt như sao sáng, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng dành cho nàng.

Phó Nhiêu do dự một lúc, cắn răng nói: “Mở nắp, ngửi một chút là được.”

“Đơn giản vậy sao?” Hoàng đế kinh ngạc, cũng không do dự, lập tức vặn nắp lọ, một mùi hắc gay mũi bốc lên, chàng không kịp bịt mũi, bị mùi hắc đó làm cho hắt hơi liên tục, mũi thông thoáng tức thì, hơi thở cũng thông thuận, chàng hít vào vài hơi, ngay cả lồng n.g.ự.c tức nghẹn cũng dễ chịu hơn nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chàng nhìn chằm chằm vào lọ thuốc không màu một cách kỳ lạ, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc: “Loại thuốc này thực sự kỳ diệu… hắt xì!” Chàng chưa kịp đậy nắp lọ thuốc nên mùi hăng vẫn bốc lên mũi chàng, chàng nhíu mày không nói nên lời, liên tục hắt hơi, toàn thân hoàn toàn thoải mái.

Phó Nhiêu bị dáng vẻ bất ngờ không kịp phòng bị của chàng chọc cười, lấy tay bụp miệng, cúi đầu cười thành tiếng.

Nàng thấy Hoàng đế luống cuống tay chân đậy nắp bình, trái ngược hẳn với sự điềm tĩnh thường ngày của chàng, nàng chống tay vào eo, nhịn cười không nổi.

Hoàng đế loay hoay một hồi, bệnh tình đã giảm đi phân nửa, vội vàng nhét lọ thuốc vào túi thuốc của Phó Nhiêu, lại thấy đôi mắt hạnh của Phó Nhiêu cong cong như trăng khuyết, môi đỏ mọng nước, dáng vẻ vô cùng tươi tắn, tâm trạng càng tốt hơn.

Chàng nhìn nàng chăm chú không hề nhúc nhích, chân thành khen ngợi: “Nhiêu Nhiêu, bản lĩnh của nàng quả thật hiếm có.”

Ánh mắt chàng nóng bỏng, lạnh lùng, kèm theo sức ép khiến người ta khó thở, đập vào tầm mắt nàng, Phó Nhiêu mới nhận ra mình thất thố, vội vã thu hồi nét mặt, ngại ngùng nói: “Bệ hạ, thần nữ lại lỗ mãng rồi.”

Nàng lại trở về với vẻ điềm tĩnh thường ngày, chỉ có đôi má còn vương chút ửng hồng, nàng nhặt mẩu giấy vừa cắt lên: “Bệ hạ, người nằm xuống đây, thần nữ sẽ bôi thuốc cho ngài.”

“Đây là thuốc gì?” Hoàng đế nằm ngửa theo lời nàng.

Phó Nhiêu dán hai miếng thuốc mỡ lên hai huyệt Nghênh Hương nằm hai bên cánh mũi: “Loại thuốc nước đó chỉ trị được ngọn không trị tận gốc, còn thuốc này thì không thế, chỉ cần dán lên cánh mũi trong một khắc, ban ngày một lần, ban đêm một lần,

kết hợp uống thuốc theo đơn là có thể chữa khỏi triệu chứng ngạt mũi của ngài.”

Phó Nhiêu dán xong, lại ấn thử, xác nhận không rơi mới buông ra.

Cánh mũi có thứ gì đó vô cùng khó chịu, nhưng Hoàng đế cũng mặc kệ nàng.



Đúng lúc Lãnh Hoài An mang cơm trưa vào, thấy dáng vẻ này của Hoàng đế không nhịn được cười, vội vàng xoay người đi không dám nhìn Hoàng đế, chỉ quỳ xuống cười trộm, hỏi: “Bệ hạ, có thể truyền thiện chưa ạ?”

Hoàng đế chê y quấy rầy, cau mày quát: “Đi ra ngoài!” Lãnh Hoài An vội vã lùi ra khỏi cửa.

Phó Nhiêu đóng túi thuốc, lặng lẽ nhìn Hoàng đế, thấy khuôn mặt tuấn tú của người kia đang dán hai miếng dán, trông rất buồn cười, lại một lần nữa không nhịn được che miệng cười khúc khích.

Hoàng đế giận dữ nói: “Nàng còn cười nữa thì trẫm sẽ gỡ xuống.” “Đừng, đừng, thần nữ không cười…”

Nàng ngừng cười, hai má căng phồng tạo thành hai má lúm đồng tiền nhỏ, nàng vặn chặt túi thuốc, khom lưng lùi lại phía sau.

Có lẽ do đứng lên đột ngột, lại mang thai trong bụng, thể lực không còn như trước, ngay khi nàng lùi về phía sau, trước mắt tối sầm, chân bước hụt, cơ thể ngã thẳng ra đằng sau.

“Nhiêu Nhi!”

Hoàng đế nhanh tay lẹ mắt duỗi người ra cản lại, vòng tay ôm lấy eo nàng, Phó Nhiêu cứ thế ngã vào trong lòng chàng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com