Bệ hạ không bị bệnh, rõ ràng là đang gọi nàng qua thăm chàng. Phó Nhiêu không chịu.
Lãnh Hoài An thay đổi vẻ mặt ôn hòa như trước, chắp tay áo, nói với vẻ thâm thúy: “Huyện chúa, ta cho rằng bệnh này của bệ hạ chỉ có Huyện chúa trị được, cho nên ta mới tới đây gọi Huyện chúa.”
Phó Nhiêu nhớ lại khi ấy rõ ràng Hoàng đế đã nhận lời không ép buộc nàng, tại sao hôm nay lại đổi ý?
Nàng nhíu mày dò hỏi: “Lãnh công công, thật sự là khẩu dụ của bệ hạ sao?”
Lãnh Hoài An nhìn nữ tử cố chấp trước mặt, hơi cảm thấy bất đắc dĩ, thầm nghĩ không sao tránh khỏi trận đòn roi, nhưng giúp bệ hạ mai mối cũng coi như an ủi nỗi tương tư của chàng.
Dạo này tâm trạng của Hoàng đế cực kỳ tệ, thêm vào đó còn bị cảm lạnh, thân thể không khỏe khiến cho các thái giám trong điện Phụng Thiên nơm nớp lo sợ, ngay cả các quan văn võ trong triều cũng đều thấp thỏm lo âu. Chỉ trong hai ngày nay đã có
năm viên quan, bảy nội giám bị phát hiện làm việc không chu đáo nên bị trách phạt, khiến bầu không khí ở các nha môn vô cùng ngột ngạt.
Hoàng đế quá yêu mến Phó Nhiêu thế nên vị Huyện chúa này căn bản không biết thế nào gọi là “Thiên tử tức giận, thây chất đầy đồng.”
Nàng làm tổn thương trái tim Hoàng đế, những người chịu thiệt lại là những nô tài hầu hạ như bọn họ cùng các văn võ bá quan.
Hoàng đế có thể rụt rè nhưng y thì không thể.
Người đời thường bảo Đô đốc Tư Lễ giám là y cùng Đô chỉ huy sứ Cẩm y vệ Lưu Đồng là hai con ch.ó săn của Hoàng đế.
Chó cũng được, người cũng thế, nếu không thể san sẻ ưu tư với chủ nhân của mình thì không có nghĩa gì trong cuộc sống.
Lãnh Hoài An hiểu rõ đạo lý này, hôm nay tới đây tìm Phó Nhiêu.
“Huyện chúa, lời lão nô nói là thật, đây là chủ ý của lão nô, Huyện chúa đừng hỏi nhiều, lão nô đã lấy thẻ bài giúp người rồi, xin mời.”
Phó Nhiêu nghe vậy tức giận đến đỏ mắt.
Mỗi ngày Thái y trực đều được treo thẻ bài lên, người nào được truyền đi thì sẽ gỡ thẻ bài xuống.
Lãnh Hoài An làm như vậy tức là ép nàng đến điện Phụng Thiên hầu hạ Hoàng đế.
Giọng điệu Lãnh Hoài An rất cứng rắn, Phó Nhiêu từ chối nhiều lần đều vô ích, nàng chỉ còn cách nhẫn nhịn chịu nhục, không muốn đi cũng phải đi theo ông ta đến điện Phụng Thiên.
Khi vào noãn các để nghỉ của Hoàng đế, thấy Hoàng đế nhắm mắt nằm trên sạp mềm, trên n.g.ự.c đắp một tấm chăn nhung, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mày đen dài hơi nhíu lại, không còn vẻ ôn hòa như trước mà sắc bén lạnh lùng như lưỡi dao.
Hóa ra là bị bệnh thật.
Nỗi tức giận trọng lòng Phó Nhiêu bỗng chốc tan biến, nàng vội vã bước tới, đặt túi thuốc xuống, lặng lẽ kéo cổ tay Hoàng đế, quỳ gối trước mặt chàng để bắt mạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hoàng đế đang mơ màng ngủ, cảm thấy có người lật tay mình, từ từ mở mắt ra, lọt vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt hạnh long lanh sáng ngời vô cùng tập trung, hàng mi lông đen nhánh cũng không chớp, rõ ràng là đang chú nghe mạch.
Nỗi u ám đè nặng trong lòng chàng suốt nhiều ngày bỗng chốc tan biến, lông mày chàng như được ánh xuân chiếu rọi, chàng chậm rãi cười.
“Sao nàng lại tới đây?”
Phó Nhiêu liếc nhìn chàng một chút, vẫn không đáp lời, đến khi bắt mạch xong buông tay chàng ra, nhíu mày hỏi: “Bệ hạ bị cảm lạnh, tại sao không truyền Thái y?”
Sắc mặt Hoàng đế thẹn đỏ, chàng gượng người ngồi dậy, dựa vào chiếc gối dựa trắng, thản nhiên nói: “Chỉ là cảm mạo thôi, chịu đựng một chút là được rồi, nếu lần nào cũng uống thuốc thì cơ thể sẽ càng suy nhược, mỗi năm trẫm cũng chỉ bị như vậy một lần, không sao đâu.”
Chàng xuất thân trong doanh trại nên đương nhiên sẽ không để tâm đến những bệnh nhỏ này.
Phó Nhiêu hiểu điều đó, nàng cũng vậy, nhưng đã đến đây, nàng không thể mặc kệ.
Nàng vừa mở túi thuốc ra vừa hỏi: “Ngài thấy khó chịu ở đâu?”
Hoàng đế chỉ vào trán: “Ở đây như có vòng kim cô, mũi còn hơi ngạt…”
Giọng mũi chàng hơi nặng, Phó Nhiêu đã nghe ra: “Đau đầu phải không?” Nàng buông việc trong tay, nghiêng người giơ tay ấn nhẹ vào chỗ Hoàng đế chỉ: “Là chỗ này sao?”
Hoàng đế cúi người về phía trước theo nàng: “Đúng vậy.”
Nàng theo hướng từ xương chân mày của chàng, xoa bóp huyệt đạo ở vùng này: “Nơi này có đau không?”
Nàng khom lưng tới gần, hương thơm ngọt trên người nàng bất ngờ ập tới, giọng nói thì mềm mại ngọt ngào.
Cũng không biết có phải do muốn lấy được mà không chiếm được đã khơi gợi lên suy nghĩ của chàng, hay là thực sự vừa ý nàng về mọi mặt, chàng thực sự thích nàng, nàng vừa mới xuất hiện thì bệnh tình đã giảm đi không ít.