Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 109



Nhưng Thánh thượng ban cho, theo lý mà nói không thể khước từ.

Phó Nhiêu do dự một thoáng, nàng nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ rồi lập tức để sang một bên, tiếp tục bưng bát ăn cơm.

Hoàng đế chú ý đến động tác của nàng: “Nàng không thích uống?"

“Cũng không phải, ta đói bụng, ăn cơm trước...” Phó Nhiêu né tránh ánh mắt của chàng, ngoan ngoãn đáp.

Hoàng đế bật cười, chàng đau đầu, quả thật không có khẩu vị gì, nhưng vì ngồi cùng Phó Nhiêu nên vẫn ăn một ít, sau đó lại rót cho mình một chén rượu nhỏ, do dự một lát, lại rót một chén nhỏ thay Phó Nhiêu.

“Uống chút rượu, làm ấm người.”

Chàng chậm rãi đẩy chén rượu trước mặt nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú không rời.

Phó Nhiêu khẽ liếc chén rượu kia, lo lắng đến mức trán lấm tấm mồ hôi...

Mang thai không nên uống rượu.

Đây là chuyện người người đều biết, Hoàng đế đang thăm dò nàng.

Phó Nhiêu lau khóe miệng bóng loáng, nhận lấy rượu chàng đưa tới, nhu mì nói: “Tạ bệ hạ.” Nàng nâng chén định uống, song Hoàng đế đột nhiên đè lại, không phân biệt được hỉ nộ từ sắc mặt của chàng, chỉ thở dài nói: “Trẫm quên nàng khó chịu trong người, vẫn nên uống trà đi.”

“Không ngại...” Cụp mắt liếc nhìn rượu mạnh, màu cam, trong suốt, là rượu ủ từ quýt, không uống nhiều là được.

Nàng nâng chén rượu muốn uống, nhưng cánh tay vẫn bị Hoàng đế siết chặt.

Lúc này sắc mặt chàng không tốt lắm, chỉ đoạt lấy chén rượu của nàng, tự uống cạn, lạnh nhạt nói: “Lát nữa còn phải uống tổ yến, tổ yến không nên uống cùng rượu.”

Phó Nhiêu cười: “Cũng được, đợi mấy hôm nữa Chu Thái y sẽ bắt mạch cho ta, khi đó uống cũng không muộn.”

Vẻ mặt vô cùng thẳng thắn vô tư.

Hoàng đế nheo mắt nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

“Bệ hạ, thần nữ đi kê đơn thuốc cho ngài, ngài nghỉ ngơi trước, qua một khắc nữa là có thể bốc thuốc.” Phó Nhiêu ăn uống no nê, đeo túi thuốc lên, cẩn thận lui về phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Sau khi Phó Nhiêu dùng bữa trưa, người tràn đầy năng lượng, nàng đi đến trắc điện kê đơn thuốc, cho người đi bốc thuốc.

Trong lúc chờ đợi, nàng ra khỏi điện Phụng Thiên, đi tới lan can bằng đá bạch ngọc ngoài điện, làn gió mát thổi tới tấp vào mặt, xua tan bồn chồn trong lòng nàng, Phó Nhiêu vịn tay lên trụ hoa văn mây lành nhìn về phương xa, xa xa là tầng lầu trùng điệp, tường đỏ ngói xanh, nguy nga lộng lẫy.

Mùa này cũng không có gì mới mẻ, chỉ có vài cành lá vùng vẫy lộ ra chút sắc xanh, còn những cành cây khô queo thì nổi bần bật trên nền tường đỏ, tạo nên một bầu không khí tiêu điều mà trang nghiêm.

Sau khi sắc thuốc xong, dâng cho Hoàng đế uống, Phó Nhiêu muốn rời đi ngay, nào ngờ Lãnh Hoài An cười híp mắt ngăn nàng lại: “Huyện chúa, sau khi bệ hạ dùng thuốc xong luôn phải có Thái y túc trực, ngộ nhỡ chuyện gì thì lại khó nói.”

Phó Nhiêu nhẫn nhịn, đành phải quay về sương phòng, nàng mệt mỏi vô cùng, dứt khoát mặc nguyên y phục nằm xuống nghỉ trưa.

Nàng ngủ một giấc say sưa, mãi cho đến khi có người đập cửa mới mơ màng mở mắt.



“Người nào?” Nàng xỏ giày xuống sạp, khoác thêm áo ngoài, nhanh chóng mặc vào rồi mở cửa.

Hoàng hôn mờ ảo, lối đi trong cung ngoài sương phòng đã thắp một dãy đèn lồng mỹ nhân lưu ly hình bát giác.

Khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Hạ Du xuất hiện dưới ánh đèn vàng rực rỡ.

“Phó Nhiêu, ngươi thật to gan, lại dám kê loại thuốc liều mạnh này cho bệ hạ!” Hạ Du cầm phương thuốc, chỉ vào một loại “Hải Nhân Thảo” trên đó, nhe răng trợn mắt mắng một câu.

Cuối giờ Thân hôm nay ông mới biết Hoàng đế bị ốm, tất tả chạy tới điện Phụng Thiên, lúc tới Hoàng đế đã uống thuốc và ngủ rồi, ông lặng lẽ bắt mạch cho Hoàng đế, tìm được phương thuốc Phó Nhiêu kê, vừa liếc mắt đã thấy Hải Nhân Thảo, giận đến mức trán nổi gân xanh, ông là người nôn nóng, lập tức đi tới đập cửa phòng Phó Nhiêu.

“Bệ hạ ngủ suốt hai canh giờ rưỡi vẫn chưa tỉnh, tất cả đều là tại Hải Nhân Thảo này của ngươi.”

Vẻ mặt giận dữ của ông khiến Phó Nhiêu khiếp sợ, nhất thời chưa hoàn hồn, đến khi xem kỹ đơn thuốc, nàng mới sắp xếp lại suy nghĩ, trả lời: “Hạ Thái y, ta biết tác dụng của Hải Nhân Thảo, trước đó bệ hạ hứng gió lạnh dẫn tới đau nửa đầu, ngài ấy ngủ không ngon, lại thêm nghẹt mũi nặng, nên ta bỏ thêm một vị Hải Nhân Thảo, thuốc này có thể...”

“Ta biết!” Hạ Du hấp tấp quát nàng, liếc quanh bốn phía, thấy thái giám đều lui ra xa, Hạ Du không khỏi hạ thấp giọng, cả giận nói: “Đúng là ngươi đang trị bệnh, đơn thuốc của ngươi cũng không có vấn đề, nhưng ngươi biết người nằm ở đó là ai không? Là đương kim Thánh thượng đấy, bên ngoài có bao nhiêu đại thần chờ bệ hạ ra chỉ thị, nếu một vị thuốc Hải Nhân Thảo khiến bệ hạ ngã gục, lỡ đại thần nội các trách tội, cái đầu của ta và ngươi cũng khó giữ!”



Phó Nhiêu nghe vậy, mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng, tỏ tường ngay tức khắc: “Ta hiểu rồi, Hạ Thái y, ta sai rồi, sau này ta đảm bảo sẽ không như vậy...”

Hạ Du tức giận nghiến răng, mí mắt đỏ quạch, giậm chân thấp giọng trách cứ: “Tốt nhất ngươi cầu nguyện cho bệ hạ tỉnh lại, không trị tội cho ngươi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com