Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 110



Thấy Phó Nhiêu bị ông dọa đến nỗi mặt trắng bệch, lung lay chực ngã, Hạ Du nhất thời không đành lòng, nói chậm lại: “Ngươi ấy à, cực kỳ giống lúc ta thời còn trẻ, ngươi vừa nhậm chức Thái y, lỗ mãng một chút cũng là chuyện thường tình.”

Hoàng đế ngủ một mạch đến cuối giờ Tuất mới tỉnh, sau khi mở mắt, đầu đã không còn đau, thần sắc thư thái, người lại càng nhẹ nhàng khoan khoái, không còn tình trạng choáng váng như lúc sáng sớm, đang tính hỏi giờ đã là canh nào, chàng ngồi dậy thì thấy hai người quỳ gối trước mặt mình. Chính là Phó Nhiêu và Hạ Du.

Sắc mặt Phó Nhiêu mệt mỏi, nhìn như sắp ngủ gật, thấy chàng tỉnh lại, lập tức lộ vẻ mặt xấu hổ, cúi mặt khóc lóc nói: “Thỉnh bệ hạ trị tội.”

Hoàng đế nghi hoặc dời ánh mắt sang người Hạ Du. Hạ Du đầu đầy mồ hôi từ lâu, nơm nớp lo sợ nói: “Bệ hạ, là thần quản giáo không nghiêm, để Phó Nhiêu kê cho người chút thuốc liều mạnh nên mới khiến người mê man lâu như vậy. Phó Nhiêu tuổi còn trẻ, nàng không hiểu chuyện, lại mới làm Thái y, không biết nặng nhẹ, tất cả đều là lỗi của thần, là thần không dạy tốt quy củ, thần xin dốc hết sức gánh tội lỗi.”

Hoàng đế mỉm cười, ngồi dậy, miệng cảm giác vừa khô vừa ngứa, nhận trà Lãnh Hoài An đưa tới, nhấp vài ngụm, hắng giọng nói: “Trẫm cứ tưởng có chuyện gì, đứng lên trước đi.”

Hạ Du đứng dậy trước, đảo mắt thấy Phó Nhiêu quỳ không nhúc nhích, nhất thời đầu gối cũng hơi mềm nhũn, kể rõ đầu đuôi ngọn ngành.



Hoàng đế suy nghĩ một lát, vẻ mặt đăm chiêu: “Lần này không trách nàng, điện Phụng Thiên không làm theo quy củ của Thái Y viện, đã mời một mình nàng tới đây.”

Lãnh Hoài An nghe vậy lập tức quỳ xuống đất: “Đều là lỗi của lão nô.”

Hoàng đế lạnh lùng liếc y một cái, trầm giọng nói: “Người đâu, Lãnh Hoài An uổng công thánh ý, kéo xuống phạt trượng hai mươi bản.”

“Lão nô tạ ơn, lão nô lập tức đi lĩnh trượng.” Lãnh Hoài An không dám biện bạch, vội vàng lĩnh trượng.

Hạ Du chẳng hiểu mô tê gì, sao lại đánh Đề đốc Tư lễ giám?

Ông quay đầu nhìn Phó Nhiêu, Phó Nhiêu lại cúi đầu thật thấp, trong lòng trống rỗng, cũng không lên tiếng.

Hạ Du cũng không dám hỏi, đành phải hồi bẩm: “Bệ hạ, không biết thân thể người thế nào rồi?”

Sắc mặt Hoàng đế thư thái, cười nói: “Nói thật, thuốc của Phó Nhiêu cực kỳ tốt, trẫm đã hết đau đầu, thuốc các ngươi kê trước đây cũng không chuẩn xác bằng nàng, phải nói là thuốc vào bệnh lui. Vừa có công vừa có tội, trẫm không thưởng cũng không phạt.”

Hạ Du thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt lại nói thỉnh tội: “Nàng ấy to gan, người có thể tha thứ cho nàng ấy đã là phúc phận của nàng. Nếu đổi lại là thần, quả thật không có gan kê đơn thuốc này, tuy người không truy cứu, nhưng chỉ sợ đám lão phu tử nội các truy cứu!”

“Ha ha ha!” Hoàng đế gật đầu: “Trẫm hiểu, ngươi là lão Thái y rồi, làm việc thỏa đáng một chút.”

Hạ Du liên tục gật đầu, lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Bệ hạ, người xem, tối nay liệu có thể cho phép thần túc trực ở đây không, đề phòng nếu người có khó chịu...”



Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng đế chưa từng hiển sơn lộ thuỷ(*), lạnh nhạt nói: “Không cần, ngươi chấp chưởng Thái Y viện, việc vặt không ít, trở về làm nhiệm vụ đi, nếu trẫm cần ngươi, sẽ tự cho truyền.”

(*)Hiển sơn lộ thuỷ: nghĩa là bộc lộ tài năng, thể hiện bản thân. Còn trong đoạn này kết hợp với từ phủ định “chưa từng” là để chỉ tâm tư kín đáo, không thể hiện cảm xúc của Hoàng đế.

Hạ Du không yên lòng, nhưng lại không dám xen vào, nghiêng người căn dặn Phó Nhiêu: “Phó Nhiêu, hôm nay là ngươi gây họa, ngươi ở lại đây.”

Ông nói với giọng điệu ra lệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tất nhiên Phó Nhiêu không tình nguyện, nàng lén liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, Hoàng đế không nhìn ánh mắt cầu cứu của nàng, tự uống trà.

Phó Nhiêu lấy lùi làm tiến, nhỏ giọng khẩn cầu: “Vậy ta có thể về Thái Y viện một chuyến không? Ta muốn lấy vài thứ.”

Hạ Du ra sức nháy mắt với nàng: “Ngươi hồ đồ, còn chuyện gì quan trọng hơn an nguy của bệ hạ ư? Ngươi cần gì thì nói, lát nữa ta sẽ cho người đưa cho ngươi.”

Nàng muốn lấy thuốc an thai.

Phó Nhiêu thầm cắn răng, gật đầu không tình nguyện: “Ta biết rồi...”

Hoàng đế mím môi cười, cầm chén trà nghiêm mặt nói: “Hạ Du, ngươi lui ra...”

Hạ Du chỉ tưởng bảo ông và Phó Nhiêu cùng rời khỏi noãn các, thế là cũng kéo Phó Nhiêu đi.

Hoàng đế: “...”



Vì sao lúc trước chàng muốn đề bạt người thiếu tinh ý này làm Viện chính nhỉ, Đàm Chính Lâm kia còn có tật giật mình hơn ông ấy.

Thôi, nhân phẩm Thái y là trên hết.

Hoàng đế cũng không truyền Phó Nhiêu nữa, cả ngày nay chàng không thị triều(*), chắc đại thần chờ sốt ruột rồi, thế là thị vệ đến tiền đình tuyên đại thần đang trực vào điện Phụng Thiên nghị sự.

(*)Thị triều: Vua ngự cho quan vào chầu.

Bận rộn đến giờ Tý xong việc mới về phòng, chàng không vội đi ngủ, mà đi tới sương phòng của Phó Nhiêu.

Đêm khuya, trong phòng thắp một ngọn đèn dầu bằng bạc, chàng nhẹ nhàng đẩy cửa vào, ánh nến bị gió thổi, chập chà chập chờn.

Chàng đi tới bên cạnh sạp, vén màn lên, trông thấy thân thể gầy bé của nàng vùi trong chăn uyên ương, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trắng nõn nà hơn nhờ sắc đỏ thẫm, chàng rướn người qua, vén sợi tóc tán loạn trước trán Phó Nhiêu, ngón tay nhẹ nhàng

vuốt ve gò má trơn mịn của nàng. Hình như nàng gầy đi một chút.

Trong mộng Phó Nhiêu chạm vào hơi ấm, nàng vô thức tựa vào lòng bàn tay chàng.

Hoàng đế dứt khoát cởi giày lên sạp, nằm nghiêng bên cạnh nàng, kê một tay xuống dưới gương mặt nàng, Phó Nhiêu vô cùng thỏa mãn, nhắm mắt “ưm” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng lòng bàn tay vùi hết vào tay chàng.

Bàn tay chàng bị nàng đè, cong ngón tay cái chạm sống mũi nàng, Phó Nhiêu chợt cảm thấy ngứa ngáy, cau mày chun mũi, cái miệng nhỏ nhắn cũng mím lại, trông hết sức dí dỏm.



Phó Nhiêu cảm nhận được một hơi thở, dịch về phía chàng theo bản năng.

Nàng chỉ mặc bộ trung y trắng như tuyết, cổ áo hơi loạn, để lộ một đoạn cổ trắng ngần, mềm mại ôm đệm chăn, cọ vào lòng chàng từng chút một. Ánh mắt u ám của Hoàng đế trầm xuống, để mặc nàng nhích vào trong lòng chàng, mắt thấy bàn tay nhỏ bé trắng mịn kia đã thò ra khỏi chăn, lo nàng bị lạnh tay, đành phải kéo chăn lên người mình.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com