Đến khi Phó Nhiêu vào cung thì làm gì còn chỗ cho nàng ta, chắc chắn Hoàng hậu cũng mượn Phó Nhiêu đến đả kích mình.
Trong lòng Thục Phi lo sợ bất an, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập vào mặt.
“Không được, nhân lúc bệ hạ vẫn chưa động lòng với Phó Nhiêu, ta phải lập tức trừ khử nàng ta.” Thục Phi đỡ bàn đứng lên.
Thanh Cần lật đật đỡ nàng ta, lo lắng nói: “Nương nương, hiện giờ tình thế bất lợi với chúng ta, nếu người hành động thiếu suy nghĩ sẽ chỉ khiến bệ hạ càng thêm...”
Câu sau Thanh Cần không dám nói, Thục Phi lại nghe hiểu.
Ánh mắt Thục Phi hoảng hốt, vẻ mặt dữ tợn như dã quỷ, im lặng hồi lâu, nàng ta nói chắc như đinh đóng cột: “Ta tuyệt đối không tin bệ hạ sẽ thích một nữ nhân mà người khác vứt bỏ, ngươi nhìn nàng ta xem, xuất thân y nữ, xuất đầu lộ diện, lại từng hoà ly với người khác, bệ hạ muốn nạp nàng ta thì cũng phải hỏi bá quan có thuận theo hay không? Không có khả năng đó, bệ hạ đó giờ luôn thánh minh, tuyệt không có khả năng làm chuyện tổn hại thanh danh của chàng, nhất định là Phó Nhiêu này có ý đồ ve vãn, hôm nay ta đối phó nàng ta, cùng lắm bệ hạ chỉ răn dạy ta vài câu rồi phạt bổng lộc thôi, nếu chờ đến lúc nàng ta thượng vị thành công thì ta đừng mơ có cuộc sống tốt đẹp.”
Nhất là khi đêm qua Thục Phi thao thức cả đêm, trong đầu rối như tơ vò, chuyện này khiến nàng ta cảm nhận được tình thế cấp bách và quá đỗi chấn động, vượt xa tất cả những thứ khác, nàng ta nóng lòng muốn loại bỏ cái đinh trong mắt này.
Thanh Cần biết Thục Phi một khi đã hạ quyết tâm thì chín con trâu cũng không kéo về nổi.
“Vậy nương nương định làm thế nào?”
Thục Phi đỡ trán ngã ngồi xuống ghế minh đế(*) bằng gỗ cẩm lai khắc hoạ tiết trúc, nhắm mắt suy nghĩ: “Ngươi lấy thẻ bài của ta, đích thân đến Thái Y viện, nói ta đau bụng dưới, cử Phó Nhiêu tới khám bệnh.”
“Lúc này bệ hạ đang ở triều đường, việc này không nên chậm trễ, giờ ngươi đi gọi Phó Nhiêu tới đây!”
Chẳng bao lâu sau, Thanh Cần đến Thái Y viện, giả đò ra vẻ vô cùng gấp gáp, nói Thục Phi đau bụng dưới, hình như có triệu chứng chảy máu.
Hạ Du nghe tin sợ hết hồn.
Cung phi đau bụng dưới, rất có khả năng là sinh non, Hạ Du không biết gần đây Hoàng đế không hề lâm hạnh hậu phi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
“Lát nữa ta và Đường Thái y vào cung khám bệnh cho nương nương.”
Đường Húc là Phó chính Thái y viện, sở trường là trị bệnh phụ khoa của các thiên kim.
Thanh Cần lại gấp đến độ nước mắt tuôn rơi: “Hạ Thái y, nương nương chúng ta muốn để Phó cô nương đi, nói là đợi lát nữa khám bệnh, có lẽ sẽ thuận tiện hơn đôi chút...”
Hạ Du suy nghĩ một lát, Phó Nhiêu am hiểu các bệnh lý phức tạp và khó điều trị, lại là nữ y, đúng là sẽ thuận tiện hơn một chút.
Có điều Phó Nhiêu và Thục Phi có xích mích, lỡ như Thục Phi làm khó dễ Phó Nhiêu thì sao.
“Hôm qua Phó Thái y khám bệnh cho bệ hạ, mệt nhọc cả đêm, đang nghỉ ngơi, e là không đủ sức lực.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thanh Cần không dám để lộ thái độ không phải Phó Nhiêu thì không được, ả quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nói: “Hạ Thái y, lần trước Phó cô nương đã diệu thủ hồi xuân(*) cứu Đại điện hạ, tuy nương nương nhà ta từng có xích mích với Phó cô nương, nhưng cũng là chuyện quá khứ rồi, giờ nương nương đang đứng trước cửa tử, lẽ nào ngài thấy c.h.ế.t mà không cứu ư?”
(*)Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa được bệnh nặng.
Hạ Du như ngồi trên đống lửa, khó xử vô cùng.
Lúc này, Đường Húc sửa sang lại mũ quan bước ra ngưỡng cửa, lạnh nhạt nói: “Vậy gọi nàng ấy đi cùng đi, đứng bên cạnh nhìn cũng được, có hai chúng ta ở đây, chẳng lẽ nương nương còn làm khó dễ nàng?”
Hạ Du đành phải đồng ý, gọi Phó Nhiêu tới nói đến việc này.
Cơ thể Phó Nhiêu không khỏe nên thật tình không muốn đi khám bệnh, không ngờ vào lúc này, Hàn ma ma trong cung Hoàng hậu cũng tới Thái Y viện, nhìn thấy Phó Nhiêu lập tức cười: “Phó Thái y ở đây à, tốt quá, hôm qua sau khi Chu Thái y và ngài kê đơn, nương nương uống thuốc cảm thấy khỏe hơn, nào ngờ sáng sớm hôm nay thức dậy ăn xong một viên Ô Kê hoàn(*), trong bụng đau không chịu nổi, muốn mời cô nương đi xem thử.”
(*)Ô Kê hoàn: tên đầy đủ là Ô Kê Bạch Phụng hoàn, có công năng điều kinh bổ huyết và các vấn đề liên quan tới phụ khoa.
Phó Nhiêu bất đắc dĩ, đành phải đi theo Hạ Du và Đường Húc vào hậu cung.
Nàng đi vào cung của Hoàng hậu trước, vừa hỏi mới biết Hoàng hậu dùng đồng thời hai loại thuốc, thời gian uống cách xa nhau chưa đến nửa canh giờ, dạ dày không chịu nổi nên khó chịu, nàng dặn dò Hoàng hậu dừng Ô Kê Hoàn hai ngày, Hoàng hậu đồng ý, khi nàng ra khỏi cung Khôn Ninh cung, dược đồng bên cạnh Hạ Du hấp tấp tìm thấy nàng, bảo nàng mau chóng chạy tới cung Phỉ Thúy, nói Thục Phi đau đến mức lăn lộn trên giường, hai vị nam Thái y rất khó chẩn bệnh, chỉ có thể mời nàng sang.
Đây là chức trách của Phó Nhiêu, không thể không theo.
Nàng rời đi không lâu, nữ tì bên cạnh Hoàng hậu lặng lẽ vào điện, hồi bẩm với Hoàng hậu: “Nương nương, Phó Nhiêu đến cung Phỉ Thúy.”
Hoàng hậu nhếch môi cười: “Nếu ta không nghĩ cách dẫn nàng vào cung thì nàng ta rơi vào cạm bẫy Thục Phi kiểu gì? Chờ xem kịch hay đi.”
“Ta buộc Thục Phi hạ thủ với Phó Nhiêu, vừa có thể khiến bệ hạ căm ghét Thục Phi, vừa cho bệ hạ cơ hội nạp Phó Nhiêu vào cung, đây không phải một mũi tên trúng hai đích sao?”
Phó Nhiêu đến cung Phỉ Thúy, sắc mặt Thục Phi đã trắng bệch, hơi thở mỏng manh như tơ nhện, ba vị Thái y khám bệnh, chỉ nói là bị cảm lạnh, cũng không có gì đáng ngại, Hạ Du và Đường Húc phụ trách kê đơn sắc thuốc, Phó Nhiêu thì dán miếng dán giảm đau cho Thục Phi.
Xong việc, Phó Nhiêu mặt mày vô cảm đóng túi thuốc lại định rời đi, chẳng ngờ Thục Phi dựa người vào gối, lạnh giọng gọi nàng lại: “Phó Nhiêu, ngươi muốn vào cung làm phi tần ư?”
Phó Nhiêu chấn động, quay đầu ngạc nhiên nhìn nàng ta, rồi đáp lại với vẻ mặt lạnh nhạt: “Nương nương nói lời này quá mức hoang đường, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện vào cung làm phi.”
Thục Phi hơi sững sờ, nhưng không tin: “Vậy chuyện đêm qua ngươi qua đêm ở điện Phụng Thiên là như thế nào?”
Phó Nhiêu im lặng nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Đêm qua bệ hạ ngủ say, Hạ Thái y có việc nên phái ta gác đêm, nương nương không nên suy nghĩ nhiều, chuyện quá khứ đã qua, nếu nương nương cứ liên tục làm khó dễ ta, như thế sẽ gây bất lợi cho cả người và Công chúa Bình Khang.”
Dứt lời, nàng khom người muốn lui, nhưng không ngờ hai cung nhân đã đóng cửa lại, chặn đường đi của nàng.
Phó Nhiêu biến sắc, khẽ mở túi thuốc, ôm túi thuốc vào lòng, vừa âm thầm mò mẫm ngân châm bên trong, vừa đọ sức với Thục Phi.
“Nương nương có ý gì?” Nàng cố tình cao giọng để khiến Hạ Du và Đường Húc chú ý.