Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 111



Không khỏi nhớ tới đêm đó nàng co ro dưới cánh tay chàng, giống như con mèo bị hoảng sợ, điềm đạm đáng yêu, run rẩy hấp thụ hơi ấm của chàng.

Cảm giác căng đầy dày đặc tựa như mạng nhện lan ra khắp tứ chi và xương cốt.

Ngón tay thon dài nắm bàn tay mềm mại của nàng, chậm rãi siết chặt, cuối cùng chàng thở dài, kéo nàng vào lồng ngực, ôm nàng chìm vào mộng đẹp.

Hoàng đế ngủ ngon giấc, mơ màng mở mắt, nghe thấy tiếng người nôn khan, chàng bỗng nhiên mở mắt ra, lại thấy Phó Nhiêu vén sợi tóc bên thái dương, bước ra từ sau bình phong.

Cách màn trướng, đôi bên nhìn thấy nhau, cả hai đều ngẩn người.

Phó Nhiêu cầm khăn khẽ lau nước bên khóe môi, hơi thấp thỏm đi về phía chàng, cũng không nhìn chàng, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, quỳ gối nói: “Thỉnh an bệ hạ.”

Sao lại chàng lại im hơi lặng tiếng đi vào phòng nàng.

Hoàng đế cũng nhìn ra nàng không vui, thoáng có chút xấu hổ, chàng ngồi trên giường không nhúc nhích.

Phó Nhiêu nào dám buông lời trách móc vị đế vương, nàng cúi người, sau đó quỳ xuống cạnh bệ gác chân, bắt mạch cho chàng, im lặng hồi lâu, nàng đứng dậy nói: “Bệ hạ, thân thể ngài đã không còn gì đáng ngại...” Phó Nhiêu cụp mắt đứng bên cạnh, muốn nói lại thôi.

Hoàng đế biết nàng muốn rời đi.

Chàng gọi Tiểu Kim Tử đứng ngoài cửa vào, bình tĩnh hỏi: “Khi nào Chu Hành Xuân trực?”

Phó Nhiêu hoảng hốt, chàng nghe thấy nàng nôn sao? Tim đập thình thịch, ánh mắt cũng trống rỗng.

Tiểu Kim Tử lặng lẽ liếc Phó Nhiêu, hiểu ý, đáp rằng: “Nô tì đã hỏi, Chu Thái y trực liên tục bảy ngày, Hạ thái y cho ông ấy nghỉ hai ngày, theo lý thì phải tới ngày mốt, nếu người muốn truyền ông ấy, nô tì sẽ phái người đi đón lão vào cung.”

Hoàng đế tính nhẩm, cách lần trước bắt mạch cho nàng chưa đến bốn ngày, chàng ngước mắt nhìn Phó Nhiêu, thấy nàng cụp mắt, thần sắc mệt mỏi, không tỏ biểu cảm gì, chàng im lặng một lát, nói: “Không cần, chờ hai ngày nữa càng tốt.” Chờ hai ngày nữa mạch tượng càng chuẩn xác.

Chàng không muốn nghe thêm bất kỳ kết quả mơ hồ nào nữa. Tuy vậy, chàng cũng không dám ôm hy vọng gì.

“Trẫm muốn đến triều đường(*), nàng về Thái Y viện nghỉ ngơi đi.”

(*)Triều đường: Nơi vua tôi họp bàn việc nước, hoặc để các quan vào chầu vua.

Phó Nhiêu như trút được gánh nặng, quỳ gối nói: “Tạ bệ hạ.”

Tranh thủ hai ngày này, nàng phải nghĩ cách vẹn toàn, lừa lọc cho qua chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Dù sao lén châm cũng hơi mạo hiểm, qua mấy ngày nữa, mạch tượng của đứa bé càng lúc càng rõ, nàng định chuẩn bị ít dược liệu, dán vào mấy huyệt vị quan trọng, tránh để Chu Hành Xuân bắt được mạch.

Trong cung Phỉ Thúy, Thục Phi được cung nhân vây quanh ngồi trước bàn trang điểm.

Từ đêm hôm qua sau khi nghe được tin kia, nàng ta cả đêm không ngủ, sáng sớm dậy mắt đã thâm quầng, cung nhân tốn nhiều công sức để che đi, nhưng Thục Phi nhìn thấy mình trong gương đồng hệt như ma nữ, lại càng tức giận không chỗ phát tiết.

“Sao Thanh Cần còn chưa về?”

Nói xong thì một bóng người vội vã xuất hiện trước cửa.

Cung nữ tâm phúc đổi tên thành Thanh Cần kia rảo bước tiến vào, ra hiệu cho cung nhân bên cạnh Thục Phi, tất cả mọi người đều lui ra.

Ả tự mình tiến lên, nâng mái tóc Thục Phi, nhìn nàng ta trong gương, ấn đường nhíu chặt, nàng ta thưa: “Nương nương, tin tức mà hôm qua nghe được có lẽ là thật, sáng sớm nay nô tì lặng lẽ đi thăm dò, biết được đêm qua Phó Nhiêu khám bệnh cho bệ hạ ở điện Phụng Thiên, lẽ ra bệnh của bệ hạ, nàng ta nào đủ tư cách khám, nhất định là bệ hạ có tâm tư khác với nàng ta...”

“Ăn nói xằng bậy!” Thục Phi giận dữ quát một câu, tức đến nỗi lồng n.g.ự.c phập phồng: “Nàng ta là cái thá gì, chỉ là một nữ nhân hư thân không ai cần, sao bệ hạ có thể để mắt đến nàng ta?

Nàng ta mượn danh ngự y khám bệnh là giả, chờ đợi thời cơ quyến rũ bệ hạ mới là thật.”

“Ta đã đoán nàng ta không phải là hạng người tốt lành gì, chắc chắn là ghi hận Bình Khang và bản cung, muốn một bước lên trời đối phó với chúng ta!”

Đêm qua lúc Thanh Cần đến Thượng cung cục(*) lĩnh trái cây mới hồi cung, đi qua một hoa viên, nghe thấy tiểu cung nữ quét rác đang thì thầm to nhỏ với một người khác, nói là lúc tùy giá đến hành cung Yến Sơn, nghe lén thấy bệ hạ và Phó Nhiêu thủ thỉ với nhau.

(*)Thượng cung cục: nơi lo các vấn đề sinh hoạt trong cung.

Lúc ấy Thanh Cần giật mình, quay về sốt sắng bẩm báo Thục Phi, Thục Phi há có thể tin, nổi trận lôi đình, nhất quyết muốn sai người đi bắt tiểu cung nữ kia đến, xé nát miệng của cung nữ nọ, vẫn là Thanh Cần ngăn cản lần nữa, khuyên nàng ta kẻo biến

khéo thành vụng.

Thục Phi trằn trọc cả đêm, trời tờ mờ sáng liền sai ả đi nghe ngóng.

Trong lòng Thục Phi vẫn ôm suy nghĩ đó là tin đồn, nhưng giờ này khắc này nghe được chính miệng Thanh Cần nói, nàng ta không thể không thừa nhận, có lẽ chuyện này không phải tin đồn vô căn cứ.

Chưa nói đến bệ hạ coi trọng Phó Nhiêu, hay là Phó Nhiêu quyến rũ bệ hạ, nhưng tóm lại đây không phải là một điềm báo tốt.

Phó Nhiêu trẻ trung, xinh đẹp, biết y thuật, sớm muộn gì cũng có thể sinh ra Hoàng tử, có điều Phó Nhiêu có xích mích với nàng ta.

Từng cái cọc đều giẫm lên đuôi Thục Phi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com