Gió đêm phả vào mặt, lùa vào sau gáy Phó Nhiêu, nàng cụp mắt, bám vào tường bước chậm rãi, mồ hôi trên lưng dính vào áo lót, ướt sũng, nàng rùng mình một cái.
Trong đầu quanh quẩn câu nói kia của chàng. “Trẫm sẽ giúp đỡ nàng…”
Nỗi chua xót khó hiểu từ từ chảy ra khỏi trái tim cứng rắn, có ai sinh ra đã phải gánh vác, nàng cũng vậy, đáng lẽ nàng là tiểu thư được nuông chiều trong nhà, vào năm tám tuổi, phụ thân nàng chẳng may qua đời, tổ mẫu bị bệnh chết, mẫu thân nàng ngã bệnh, ấu đệ được sinh ra, toàn bộ Phó gia sụp đổ. Nàng, năm ấy mới chỉ là một tiểu nha đầu tám tuổi, thân hình gầy gò, múc nước nấu cơm, vực dậy gia đình này, đến nay đã mười năm.
Nàng đã quen với việc phải tự mình chống chọi với mọi chuyện, chưa bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó sẽ có người che chở cho mình, ngay cả khi ở bên Từ Gia, nàng cũng chưa từng nghĩ đến điều đó.
Thế mà hiện giờ có người nói với nàng, có thể chống đỡ cho nàng, Phó Nhiêu không kìm được nước mắt trào ra.
Mong muốn được bảo vệ và yêu thương… hèn mọn thậm chí là yếu đuối… tràn ngập trong tâm trí nàng, gần như phá vỡ bức tường trong lòng mà nàng đã xây đắp.
Nhưng chỉ là bối rối trong nháy mắt, nàng đón gió cười khổ. Không thể.
Không ai có thể chống đỡ cho nàng, không một ai…
Sau chuyện trải qua với Từ Gia, nàng không còn hy vọng gì vào hôn sự nữa, hiện giờ chỉ đơn giản là đóng chặt con đường đó
thêm thôi, không sao cả, nàng là con gái Phó gia, tổ mẫu nàng là danh y lừng lẫy một thời, nàng còn có đường ra, đơn giản ổn định duy trì hiệu thuốc, phát huy y thuật của tổ mẫu, cũng có thể xem là một chuyện vẻ vang.
Sau một đoạn đường tối đen thì đến cửa cung.
Rời khỏi cửa cung này, nàng không thể yếu đuối được nữa, không thể để mẫu thân hay cả Đào Nhi nhận ra một chút manh mối nào.
Tấm lưng gầy yếu của Phó Nhiêu cố gắng chống cự, di chuyển, kể cả sự lạnh lùng và chua xót cuối cùng của nàng cũng hòa vào bóng tối ấy.
Màn đêm buông xuống, từng nhóm cung nhân giơ cao những cây gậy trúc, thắp sáng những ngọn đèn lồng trong cung điện.
Bầu không khí vui mừng bao trùm toàn bộ cung Khôn Ninh.
Bữa tối, Hoàng đế giá lâm, đế hậu ăn cơm xong, cùng ngồi dưới cửa sổ uống trà.
“Mấy năm nay trẫm bận việc triều chính, lơ là quản giáo hậu cung, khiến cho Thục Phi phạm phải tội lớn. Trẫm lệnh cho nàng nghiêm tra các cung, truy xét những hành động sai trái, phát hiện có hành vi không đúng đắn, lập tức c.h.é.m không tha!”
“Thần thiếp tuân chỉ.” Hoàng hậu cúi đầu bái lạy rồi nói: “Cũng tại mấy năm nay thân thể thần thiếp không tốt, về sau thần thiếp nhất định sẽ lấy lại tinh thần để lo toan.”
Hoàng đế nhàn nhạt nhìn nàng ta, nhấp một ngụm trà, rồi buông chén trà xuống, đứng dậy nói.
“Trẫm còn có việc, phải về Ngự thư phòng, giao Tam Hoàng tử cho nàng, đừng phạm sai lầm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trước khi đi, nghe thấy tiếng khóc của Tam Hoàng tử truyền đến từ trắc điện, dù sao đó cũng là nhi tử khỏe mạnh duy nhất của chàng, Hoàng đế kiên nhẫn thêm một chút, rẽ vào trắc điện thăm Tam Hoàng tử, sau khi dùng lời lẽ nghiêm khắc, rốt cuộc đã dỗ
được đứa trẻ bốn tuổi không dám khóc ầm ĩ nữa.
Hoàng hậu tự mình dẫn Hoàng đế rời điện, đứng trước gió.
Cung nhân chạy ra đón, choàng một chiếc áo choàng lên người Hoàng hậu: “Nương nương, ngài có muốn đi thăm Tam Hoàng tử không?”
Hoàng hậu lắc đầu, đỡ tay cung nhân đi vào, khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh lùng: “Ngươi cho rằng bệ hạ thật sự đưa Tam Hoàng tử cho ta nuôi dưỡng sao? Chỉ là thời gian qua Lý gia lớn mạnh quá nhanh, bệ hạ cố ý muốn răn đe mà thôi, hơn nữa, nhi tử của Lý Lan, bổn cung dám nuôi sao?”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã tới tẩm điện, cung nhân cởi giày, tháo vớ cho Hoàng hậu, đỡ nàng ta lên giường, nàng ta mệt mỏi dựa vào gối tựa, thở dài: “Bề ngoài bệ hạ ban ân cho ta cũng giống như ném cho ta một củ khoai lang nóng bỏng tay, các
ngươi phải coi chừng tên nhóc đó cho kỹ, đừng để xảy ra bất cứ sai sót gì.”
Nếu như bản thân không có Hoàng tử, tranh giành với Thục Phi nhiều thế nào đi chăng nữa thì có ích gì?
Việc cấp bách nhất chính là chữa khỏi bệnh cho Đại Hoàng tử.
Công chúa Bình Khang bị đánh hai mươi trượng, lại bị Hoàng hậu đích thân giám sát, bị đánh da tróc thịt bong, hấp hối được đưa về Từ phủ.
Thục Phi bị giam ở cung Phỉ Thúy, nàng ta mặc áo đơn giản, mái tóc buông xõa, quỳ sau bàn, vẻ mặt tiều tụy.
Cung nhân bên người nàng ta cẩn thận mang đồ ăn lên, khóc lóc khuyên nhủ: “Nương nương, ngài hãy ăn chút đi, nếu thân thể bị thương, người chịu thiệt cũng chỉ là bản thân ngài…”
Thục Phi nhắm mắt lại, cơ thể khẽ run rẩy, một lúc sau mới đè nén được lửa giận trong lòng, hít một hơi thật sâu.
“Ngươi nói đúng, ta phải giữ gìn sức khỏe, nếu không sao có thể giành lại được Lăng Nhi.”
Thục Phi cầm đôi đũa lên, nhìn đồ ăn trên bàn dài, nhớ tới nữ nhi bị đánh, nhi tử khóc khàn cổ, trong lòng đau nhói, nước mắt không tự chủ chảy ra: “Đều tại ta… mấy năm nay bệ hạ ưu ái ta nên ta đã quên mất mình là ai, cứ thế phạm vào điều kiêng kị của Hoàng thượng.”
Cung nhân thấy Thục Phi suy sụp vô cùng, vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương chớ tuyệt vọng, cữu lão gia đã phái người tới truyền lời, bảo nương nương nên ẩn mình chờ đợi, đừng tỏ ra cứng đầu trước mặt bệ hạ, đợi thời cơ chín muồi, ngài ấy sẽ nghĩ cách giúp nương nương đưa Tam Hoàng tử về.”
Thục Phi nghe vậy ngừng khóc, nhai mấy miếng cơm: “Ngươi nói đúng, bên ngoài còn có huynh trưởng, Hoàng hậu kia không có một mụn con, cơ thể lại yếu, nàng ta lấy gì mà so với ta, bổn cung phải lấy lại tinh thần…”
Cung nhân thấy Thục Phi đã lấy lại ý chí chiến đấu thì mới cảm thấy yên tâm.
Phó Nhiêu vừa về phủ đã lập tức ngã bệnh, Trịnh thị lo lắng không thôi, Phó Nhiêu chỉ nói ở trong cung bị mắc mưa, bị Thục Quý phi dạy dỗ mấy câu, Trịnh thị cũng không nghi ngờ gì, nào ngờ lần này bệnh tình lại nặng như núi đè, nằm liệt giường trọn nửa tháng, khiến nàng ngủ đủ giấc bù đắp hết cả những năm tháng vất vả trước kia.
Trong khoảng thời gian nàng bị bệnh, trong triều đã xảy ra chuyện lớn, lũ lụt ở Gia Châu đã lắng xuống nhưng bệnh dịch lại ngày càng trầm trọng.
Ban đầu do quan viên địa phương che giấu, xử lý không kịp thời, nên phạm vi dịch bệnh đã lan rộng, đến nay đã có một huyện bị phong tỏa, trong đó có hai trấn tử vong nghiêm trọng.