Hoàng đế nghe tin lập tức phái Cẩm Y vệ c.h.é.m hai gã quan địa phương, sau đó cử một vị Đô đốc phủ Thiêm sự cùng một số quan lại các bộ đến Gia Châu.
Một nửa số thái y trong Thái Y viện đã đi, Lễ bộ lại chiêu mộ y sĩ trong dân gian, nhưng dịch bệnh liên quan tới tính mạng, người bình thường không dám mạo hiểm, ngoại trừ một số lang trung lấy việc hành y giúp đời làm trách nhiệm của mình đã dũng cảm xông pha thì số người chấp nhận cũng không nhiều.
Sau khi trở lại tiệm thuốc, Phó Nhiêu đã biết được việc này từ Trần Hành.
“Mọi người ở Thái Y viện đều cảm thấy bất an, nghe nói thái y được phái đi đã có người nhiễm bệnh, c.h.ế.t hai người, việc này chỉ có Cẩm Y vệ mật báo, bệ hạ không cho phép loan truyền.”
Phó Nhiêu nhớ lại hồi nhỏ, Thanh Châu ở gần Giao Châu cũng từng bùng phát dịch bệnh. Lúc đó tổ mẫu một mình đeo theo hòm thuốc chạy đến vùng dịch bệnh hoành hành, cửu tử nhất sinh, kê được đơn thuốc, dẹp được tai ương dịch bệnh. Chỉ tiếc
rằng lúc đó có kẻ đã cướp mất công lao của tổ mẫu, sau đó thăng quan tiến chức, hiện giờ đang nhậm chức ở Thái Y viện.
Trong lòng Phó Nhiêu cũng không phải chưa từng nghĩ, nhưng ngẫm đến việc trên có mẹ bệnh, dưới có ấu đệ, thật sự không dám mạo hiểm.
Huống hồ, y thuật của nàng không tốt bằng tổ mẫu, đi đến đó có thể sẽ chết.
Qua mấy ngày, tình hình càng căng thẳng hơn, ngay cả bá tánh ở kinh thành cũng hoảng sợ, rất nhiều gia đình giàu có đã chạy đi tránh họa ở nông thôn.
Phó Nhiêu đang mua sắm trên phố thì nghe thấy đám đông đang bàn luận sôi nổi.
“Nghe nói có người trốn khỏi vùng dịch, chạy về phía kinh thành!”
“Mau chóng trốn đi, giữ mạng quan trọng…”
“Ta đã bảo nương tử trong nhà thu dọn hành lý quay về đất Thục tránh nạn, đợi tình hình ổn định thì lại quay về kinh buôn bán!”
Biển người mênh mông, mọi người đều chạy tứ phía, có người vô tình va phải nàng, suýt nữa thì khiến nàng ngã.
Kinh thành còn như thế chứ đừng nói đến vùng Gia Châu.
Nàng ôm đầy tâm sự trở về tiệm thuốc, đi vào hậu viện thì thấy hai dược đồng đang ngồi xổm phơi thuốc trên mặt đất, hình như đang nói đến bệnh dịch ở Gia Châu. Trong đó một tiểu đồng nghiêm nghị nói: “Y giả lấy việc cứu người làm trách nhiệm của mình. Tuy ta không thể làm được việc lớn nhưng cũng có thể giúp đỡ được đôi chút. Gia Châu là quê cũ của ta, nếu ta không đi thì ta chính là kẻ hèn nhát!”
Hắn đột ngột đứng dậy muốn đi thì người còn lại kéo cổ tay áo hắn: “Ngươi đừng có tỏ vẻ dũng khí vô mưu, ai cũng có trách nhiệm giúp đỡ nguy loạn, nhưng ngươi không có năng lực, sẽ uổng phí mạng sống, đây không phải việc mà người khôn ngoan sẽ làm, thà rằng dốc lòng học y đi, sau này tự có đất dụng võ.”
Dược đồng hơn mười tuổi giận dữ vung tay áo, tuy rằng thấp bé nhưng sức lực không nhỏ, còn giật ngược lại người cao to kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Cô nương đã dạy ta chế thuốc, ta đem theo phương thuốc đến Gia Châu, có lẽ có thể giúp được.”
Người cao lớn hơn lao đến ôm eo hắn, không cho hắn đi. Hai dược đồng lại lao vào nhau, đánh đ.ấ.m túi bụi.
Phó Nhiêu đứng ở tiền sảnh, hai mắt đẫm lệ, một luồng dũng khí tuôn trào từ trong lồng ngực, nàng buột miệng nói.
“Hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa, tất cả ở lại trông coi tiệm, ta đi!”
Nàng trở về quỳ gối đau khổ van nài trước mặt Trịnh thị rồi thu xếp ổn thỏa các công việc trong nhà.
Đêm khuya nàng nhớ lại lời nói kia của Hoàng đế, nếu mình không về được, thì mong Hoàng đế có thể trông nom quả phụ ấu đệ của nàng. Nàng thức suốt đêm viết một phong thư bảo Đào Nhi giữ kỹ, nếu nàng có chuyện gì bất trắc thì hãy giao phong thư này đến phủ Tả đô Ngự sử, tin rằng Trình lão đại nhân chắc chắn sẽ giúp nàng chuyển cho Thánh thượng. Đào Nhi suýt nữa khóc ngất nhưng lại không thể cản được nàng.
Ngày hôm sau Phó Nhiêu để lại một đám nô bộc, tự đến nơi chiêu mộ đặt ở cổng Chính Dương của Lễ bộ để ghi danh một mình, tự nhận danh sách ngự bút (*), khi đề tên người giới thiệu, nàng đã khai tên Trần Hành.
(*) Ngự bút: chỉ chữ hoặc tranh tự tay vua viết hoặc vẽ.
Nàng định đi một mình nhưng dược đồng Gia Châu kia cứ cứng đầu muốn theo, Phó Nhiêu cười đồng ý.
Hàng ngày triều đình đều có xe ngựa đưa những vị lương y được chiêu mộ đến Gia Châu, danh sách những vị lương y này sẽ được báo lên triều vào ngày hôm sau.
Đến ngày thứ ba sau khi Phó Nhiêu rời đi, Hoàng đế mới vô tình nhìn thấy tên Phó Nhiêu trên tấu chương liên hợp giữa Lễ bộ và Thái Y viện, chàng tức giận hộc máu, lập tức đập vỡ một bộ đồ gốm sứ men xanh Nhữ (*).
(*) Đồ gốm Nhữ: là một loại đồ gốm Trung Quốc nổi tiếng và rất hiếm, được sản xuất dưới thời nhà Tống, với loại Nhữ quan diêu được sản xuất cho triều đình trong một khoảng thời gian ngắn khoảng 20-40 năm xung quanh năm 1100.
Một cô nương gầy yếu như nàng chạy đến Gia Châu làm gì?
Tại sao nàng không quan tâm tới tính mạng của mình như vậy. Chàng phải đi kéo nàng về.
Hoàng đế vừa tức giận vừa lo lắng, hiếm khi nổi cơn thịnh nộ nhưng chỉ một lát sau, chàng đã bình tĩnh lại.
Nàng là y sĩ, vốn có chí hướng cứu giúp thế gian, từ trước đến nay nàng đã không phải là một nữ tử tầm thường, nếu không trước đó đã không dám viết đơn cáo ngự trạng, sau này cũng sẽ không dứt khoát rời khỏi cung sau khi bị mất đi sự trong trắng.
Chàng thân là thiên tử, không nên hạn chế bước đi của nàng bằng những suy nghĩ ích kỷ của mình.
Chàng tựa người vào bàn, im lặng một lúc lâu rồi mới khàn giọng ra lệnh.
“Gọi Lưu Đồng.”
Lưu Đồng chính là Đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, là một trong mười hai thị vệ trực tiếp nghe lệnh của Hoàng đế.