Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 43



Lãnh Hoài An tự vén rèm vàng, Phó Nhiêu cầm hộp gấm khom người bước vào.

Long xa cực kì rộng rãi xa hoa, bên trong phủ lớp thảm nhung dày cộm, hai bên là kệ sách gỗ lê vàng dịu, bên trên có đặt một ít sách, tấu chương và bộ ấm tử sa.

Chiếc giường mềm trên xe rất rộng, đủ cho hai người nằm. Trước giường là cái bàn gỗ tử đàn cao, có đủ giấy, bút và mực.

Hoàng đế nằm trên giường mềm, tập trung xem bản tấu chương trong tay, tựa như không để ý đến Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu cầm hộp thuốc, quỳ về phía chàng: "Thần nữ thỉnh an bệ hạ."

Ngón tay mảnh khảnh của Hoàng đế chỉ vào chỗ nào đó trên tấu chương, cặp mày nhíu chặt như đang suy tư, không hề nghe Phó Nhiêu nói.

Phó Nhiêu thấy chàng không đáp lại thì di chuyển bằng đầu gối, cẩn thận đặt hộp thuốc lên kệ sách rồi quỳ trên sàn không nhúc nhích.

Nàng ngước nhìn lên, chàng đang đặt bút viết, đầu bút di chuyển gấp rút như đang có chuyện gấp.

Chân mày của chàng rất đẹp, sắc bén nhưng không mất đi sự sâu sắc, đôi mắt trong veo sâu thẳm, thật sự là một mỹ nam hiếm gặp.

Tiếc là ai cũng sợ hãi uy quyền của chàng nên chẳng ai dám nhìn cả.

Phó Nhiêu kiên nhẫn đợi một lúc, lát sau nghe thấy tiếng thị vệ thúc ngựa bên ngoài, lòng Phó Nhiêu giật thót, nếu giờ nàng không xuống thì sẽ không thể xuống xe được nữa.

"Bệ hạ..."

 

Chẳng lẽ muốn gọi nàng đến tận đây là để dò hỏi tường tận chuyện mới xảy ra, bắt gặp nàng và Từ Gia ở cùng một nơi nên chắc chắn là nghi ngờ nàng và Từ Gia vẫn còn vương vấn nhau.

Phó Nhiêu không nghĩ nhiều như vậy, nàng như đổ đậu mà nói liên tục, kể rõ chuyện hôm nay sao lại đắc tội với Minh Quận vương, Minh Quân vương trách cứ thế nào.

Đôi môi anh đào của Phó Nhiêu hơi cong lên, nhỏ giọng nài nỉ: "Bệ hạ, thần nữ cũng không biết tại sao Từ Gia... Phò mã gia lại đến, thần nữ và hắn ta..."

Cuối cùng Hoàng đế bị nàng làm cho dở khóc dở cười, chàng ấn giữa mày, bật cười cắt lời nàng: "Nàng sốt ruột như vậy là sợ ta hiểu lầm nàng à?"

Phó Nhiêu chớp mắt, chẳng lẽ không phải... Ý là tin tưởng nàng à?

Bao chua xót dâng trào trong lòng nàng.

"Bệ hạ, là do thần nữ khinh suất..." Phó Nhiêu nhìn chàng đầy tủi thân.

"Xem nàng sợ hãi kìa, mau đứng dậy đi." Hoàng đế đặt ngự bút xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thấy trán nàng đổ mồ hôi, chiếc mũ quan không vừa đầu để lại trên cái trán trắng sáng một vệt hằn màu đỏ nhạt, chàng tiện tay đưa cho nàng một chiếc khăn: "Trẫm đáng sợ vậy à?"

Phó Nhiêu hơi thất thần, nghe thấy giọng điệu này của Hoàng đế thì cũng không có ý định trách phạt nàng.

Thế thì gọi nàng đến đây làm gì?

Hoàng đế thấy nàng ngơ ngác nhìn mình mà vẫn chưa nhận chiếc khăn trắng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như trái đào. Trong đầu chàng bỗng nhớ đến chuyện sau giờ Ngọ hôm ấy, nàng cũng từng làm thế này trong lòng chàng.

Chàng lặng lẽ thở dài rồi đi vòng qua bàn gỗ, ngồi lên ghế kê chân, cầm khăn tự mình lau mồ hôn trên trán cho nàng...

Chiếc khăn trắng mềm mại lướt qua má nàng làm dấy lên một cơn tê dại, Phó Nhiêu chợt tỉnh táo lại, nàng vội nhận lấy chiếc khăn kia, vừa khéo nắm lấy cổ tay chàng.

Hơi ấm mềm mại xâm nhập vào mạch m.á.u qua làn da, dần lan ra khắp người chàng.

Chỉ là trong chớp mắt, Phó Nhiêu sợ hãi buông ra khiến Hoàng đế cho rằng sự mềm mại đó chỉ là ảo giác.

Phó Nhiêu cụp mắt cúi đầu thấp hơn, hơi thở của chàng gần trong gang tấc, góc áo vàng phấp phới trước mắt nàng, trái tim nàng đập loạn, suýt nữa đã nhảy ra ngoài.

Hoàng đế dịu dàng nhìn nàng: "Nàng không cần giải thích, tình cảm mười năm mà, đâu phải nói vứt là vứt được..."

Phó Nhiêu sững sờ một lúc, sau khi nhận ra chàng nói gì thì nàng lắc đầu thật mạnh: "Sau khi thần nữ và hắn ta cắt đứt quan hệ thì không liên quan gì nữa, cũng không hề có chút vương vấn nào."

Nàng vừa dứt lời, long xa rơi vào tĩnh lặng, chỉ có làn gió thu luồn qua tấm rèm vàng, từng cơn từng cơn ùa vào lạnh buốt, mang theo mùi lá đã mục rữa.

Nỗi sợ của Phó Nhiêu dần biến mất, thay vào đó là sự hoang mang.

Tình cảm mười năm của nàng và Từ Gia, sao nói cắt là cắt được?

Lúc xuất giá, biết được Từ Gia và Công chúa đã viên phòng, tất nhiên là nàng tức giận, thù hận, thậm chí là chán ghét, nhưng chỉ duy nhất không có cảm xúc không bỏ được.

Tại sao vậy?

Rõ ràng là nàng nên yêu hắn, thay hắn rửa tay nấu cơm, giúp hắn may vá xiêm y, tìm đủ cách tiết kiệm tiền để hắn mua giấy mực...

Song lúc rời bỏ, nàng cũng dứt khoát vô cùng.

Hôm nay, Hoàng đế bỗng nhiên nhắc tới khiến nàng hốt hoảng nhận ra, có lẽ nàng chưa từng thật sự yêu Từ Gia, có lẽ do thói quen mười năm ròng khiến nàng cảm thấy mình nên lấy hắn, nàng vô thức xem hắn là người nhà. Nếu như hỏi khi nhìn thấy hắn thì tim nàng có rộn ràng không, nếu như không gặp mặt thì nàng có nhớ thương hắn không... Dường như không hề có, nếu có thì cũng chỉ là hồi niên thiếu thơ ngây, cảm xúc yêu đương bỗng vụt qua và đã tan biến theo gió từ lâu.

Hoàng đế giật mình, sau đó bật cười. Chàng duỗi tay gỡ mũ quan của nàng xuống, đặt sang một bên rồi vuốt mái tóc nàng, giọng điệu mang theo sự cưng chiều không dễ nhận ra: "Ừ, trẫm biết rồi, đói bụng rồi phải không? Trẫm có để một hộp đồ ăn cho nàng."

Chàng chỉ về chiếc bàn cao ở góc phía Tây.

Phó Nhiêu nhìn theo rồi ngạc nhiên ra mặt, nàng lấy lại tinh thần, nhìn Hoàng đế đầy nghi ngờ: "Sao bệ hạ biết ta đói?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com