Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 61



Sau đó hắn quay người lên ngựa, không nói chuyện với Phó Nhiêu nữa.

Trước đó không lâu, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy cáo trạng ngự trạng của Phó Nhiêu từ chỗ Trần Hành. Bản cáo trạng được phân tích kỹ càng, lời văn dồn dập, từng chữ đều đánh trúng điểm mấu chốt, hắn khó lòng tưởng tượng nổi một cô nương lại

có thể viết ra cáo trạng như vậy. Tuy không hoa lệ với câu từ trau chuốt, nhưng lại giản dị tinh tế, quả thực khiến người ta ngỡ ngàng.

Xem văn của người, biết người ra sao. Quả nhiên là một nữ tử lòng dạ gấm vóc.

Im lặng một hồi, Lý Huân hỏi thị vệ dẫn đường phía trước: “Sức khoẻ của Đại điện hạ luôn không tốt, sao hôm nay lại vào rừng?”

Thị vệ thưa: “Mấy tháng nay được Chu lão Thái y điều trị, sức khoẻ của điện hạ chúng ta đã tốt hơn nhiều, xưa nay đế vương đi săn mùa thu đều có Hoàng tử dẫn đầu. Tam điện hạ còn nhỏ, Đại hiện hạ thân là huynh trưởng, nghĩ rằng không thể đổ trách

nhiệm cho người khác nên thỉnh cầu vào núi cùng bệ hạ, làm gương cho chúng tướng, bệ hạ đồng ý.”

Lý Huân nghe xong cũng suy nghĩ sâu xa, Càn Trinh đế khí nuốt sơn hà, giỏi văn lẫn võ, không ai sánh bằng, nhưng con nối dõi dưới gối lại không người kế tục y bát(*), quả là một tiếc nuối lớn.

(*)Y bát: truyền từ đời này sang đời khác.

“Đại điện hạ ở đâu?”

“Bệ hạ chỉ cho phép điện hạ đi săn ở khu phía Nam, có điều điện hạ ngắm trúng một con hươu sao nên lập tức phóng ngựa đuổi theo, mà cũng khéo, điện hạ đuổi theo xa, ra khỏi khu phía Nam, đến khu vực Ô Hàn Lĩnh phía Tây.”

Lý Huân nhíu mày, thảo nào Đại điện hạ phát bệnh, mặt đất ở Ô Hàn Lĩnh ẩm ướt, hơi ẩm nặng, bất lợi cho những người mắc bệnh hàn như ngài ấy.

Phó Nhiêu không có lòng dạ nghe bọn họ nói chuyện, nàng vẫn âm thầm chú ý động tĩnh của Đàm Chính Lâm, ông ta vừa mới lặng lẽ ném thứ gì đó vào trong bụi cây ẩm ướt.

Quả nhiên, một lúc sau trong bụi cỏ xào xạc ùa ra một bầy rắn đen, nhất thời người ngã ngựa đổ, chạy toán loạn khắp nơi.

“Sao lại có rắn vào mùa này?”

Lý Huân nhìn Phó Nhiêu theo bản năng, chỉ thấy Phó Nhiêu thong dong điềm tĩnh rút ra một sợi dây thừng, ném lên chạc cây bên cạnh, nàng mượn sức của lưng ngựa, đạp lên trên, nhảy lên chạc cây.

Lý Huân rút đao c.h.é.m rắn, ghì cương ngựa né tránh đòn công kích của bầy rắn.

Đàm Chính Lâm cũng học theo Lý Huân, chật vật né tránh: “Rừng hoang núi thẳm này không thể so với bên ngoài, thứ gì cũng có khả năng xuất hiện, ở khu vực này có chút địa nhiệt, nhiệt độ cao hơn bên ngoài nên có rắn.”

Đàm Chính Lâm lặng lẽ liếc Phó Nhiêu, ông ta thầm bội phục vài phần, tiểu nha đầu này cũng có chút bản lĩnh đấy.

Mấy gã thị vệ thì không may mắn như vậy.

Có người bị ngựa hất ngã, có người bất cẩn bị rắn cắn.

Phó Nhiêu ngồi xổm trên ngọn cây, chú ý động tĩnh bên dưới, thấy bầy rắn kia đen ngòm, cực kỳ đáng sợ: “Đây là một loại rắn mắt to, không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng có thể làm tê liệt thần kinh người, khiến người ta không thể động đậy trong vòng nửa canh giờ.”

Bốn gã thị vệ bị rắn cắn, tất cả ngựa đều trúng nọc rắn, tình hình không mấy khả quan.



Bận rộn một hồi, mọi người c.h.é.m g.i.ế.c bầy rắn rồi nhìn thị vệ và ngựa la liệt đầy đất, chợt cảm thấy khó khăn.

“Nhưng phải làm thế nào đây?” Mặt Đàm Chính Lâm nhăn nhó.

Lý Huân nhìn xung quanh một vòng, trong lòng tính nhẩm khoảng cách, ánh mắt trông ra hướng núi rừng sâu nơi xa: “Nơi này cách Ô Hàn Lĩnh một đoạn, ta biết đường, thế này đi, để lại hai người trông coi những người bị thương, những người khác theo chúng ta đi ứng cứu Đại điện hạ.”

Bởi vậy, chỉ còn lại một gã thị vệ có thể đồng hành.

Phó Nhiêu đưa mắt nhìn mấy người bị thương: “Thế này đi, ta ở lại trông nom những người bị thương, còn Lý công tử hộ tống Viện chính tới Ô Hàn Lĩnh.”

Có Lý Huân đi theo, nàng cũng không tiện hạ thủ với Đàm Chính Lâm, ngoài ra, nàng cũng không muốn làm tổn thương người vô tội, mối thù hôm nay ngày khác sẽ báo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lý Huân cũng cảm thấy khả thi, nào ngờ Đàm Chính Lâm từ chối: “Không được, Phó cô nương, bệnh ho lạnh không phải sở trường của ta, ta ở lại trông nom người bị thương, ngươi theo Lý công tử đi tìm Đại điện hạ.”

Phó Nhiêu đoán ông ta chắc chắn vẫn còn chiêu tiếp theo. Lý Huân ngoái đầu nhìn Phó Nhiêu, chờ nàng quyết định.

Phó Nhiêu thầm nghĩ, nếu Đàm Chính Lâm vắt óc suy nghĩ muốn hại nàng, thế thì nàng không thể dễ dàng tách khỏi ông ta.

“Vậy chúng ta cùng đi thôi.”

Hôm nay đi săn đều có mũi tên hiệu báo, Lý Huân b.ắ.n một mũi tên, ba người cũng chỉ còn lại gã thị vệ kia cùng hướng về phía trước, còn lại hai thị vệ, một người ở lại trông nom người bị thương, một người đi tới hành cung gọi cứu binh.



Không có ngựa, mọi người đành phải cất bước gian nan.

Giờ Ngọ ba khắc, bốn người đi tới một khu rừng rậm, Lý Huân chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét xung quanh, cảm thấy có điềm chẳng lành.

Quả nhiên, trong nháy mắt, một tiếng gầm u ám vọng lại từ phía Đông Bắc.

“Không xong, có dã thú!”

Lý Huân lập tức rút kiếm, bảo vệ trước người Phó Nhiêu, mắt Đàm Chính Lâm loé lên tia sáng, cứ nhìn chằm chằm vào Phó Nhiêu, chỉ thấy Phó Nhiêu lại ném dây thừng ra, dưới sự hỗ trợ của Lý Huân, nàng leo lên ngọn cây long não.

Mắt Đàm Chính Lâm hiện lên một tia âm u, thầm nghĩ nếu không tách khỏi Lý Huân, e là chuyện không thể thành công.

Ngay tức khắc, một con gấu đen nhào về phía Lý Huân, thị vệ tiến lên vung một giáo, Lý Huân nắm chắc thời cơ giương cung dựng tên, tìm cơ hội b.ắ.n c.h.ế.t nó.

Con gấu đen kia cũng cực kỳ nhanh nhẹn, chạy loạn qua lại, sau một trận hỗn chiến, thị vệ bị cắn mất một cánh tay, con gấu đen cũng bị b.ắ.n một mũi tên, nhưng chẳng biết vì sao con gấu đen kia lại không hề bị ảnh hưởng, đỏ mắt liều mạng vồ lấy Lý Huân.

Lý Huân cũng cảm giác con gấu đen này có gì không đúng, vừa rút kiếm khổ chiến, vừa nhân lúc rảnh tay hô to: “Đàm Viện chính, ông mau dẫn Phó cô nương đi đi!”

Đàm Chính Lâm chờ giờ khắc này đã rất lâu, vội vàng gọi Phó Nhiêu: “Phó cô nương, mau xuống đây, chúng ta đi trước, ta biết Ô Hàn Lĩnh ở đâu.”

Phó Nhiêu nhìn đôi mắt lấp lánh của Đàm Chính Lâm, nàng chợt nhếch miệng cười, được, vậy thì đọ sức thôi.



Phó Nhiêu xuôi theo dây thừng xuống khỏi cây, chạy trốn vào sâu trong rừng với Đàm Chính Lâm.

Không bao lâu sau, hai người lại gặp một con mãnh thú.

Đàm Chính Lâm đang muốn trốn đi, dẫn con mãnh thú chạy về phía Phó Nhiêu, song lại ngạc nhiên phát hiện con mãnh thú kia nhìn ông ta chằm chặp.

Ông ta vừa rút đao làm chệch hướng đòn tấn công đầu tiên của mãnh thú, vừa nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, nhưng thấy sau lưng trống không.

Phó Nhiêu đâu?

Không phải vừa rồi còn đi theo ông ta sao? “Phó cô nương, Phó cô nương?”

Tiếc thay, đáp lại ông ta là một trảo sắc bén của gấu đen.

Đàm Chính Lâm rút đao chắn ngang, nghiêng người tránh né, gò má bị móng vuốt sắc bén cào một phát, ngay lập tức rách da toác thịt, m.á.u tươi văng tứ tung. Ông ta gào lên đau đớn, loạng choạng lui về sau mấy bước, lấy ra một túi phấn độc đã chuẩn bị sẵn ở bên hông từ lâu, nhắm ngay mắt gấu đen tung tới.

Mà trong lúc đó, gấu đen lại cắn bắp đùi của ông ta lần nữa. Tuy đã thành công vẩy bột thuốc vào mắt gấu đen, nhưng giữa chân của ông ta cũng bị cắn mất một miếng thịt lớn, m.á.u tươi tuôn ồ ạt, mùi m.á.u nồng nặc lan toả tại khu vực chật hẹp này.

Bột thuốc kia không chỉ giúp làm bỏng mắt gấu đen mà còn có thể làm tê liệt thần kinh của nó, khiến động tác của con gấu chậm lại.

Ông ta không màng tới cơn đau dữ dội giữa chân, dồn sức rút đao c.h.é.m một nhát, đầu con gấu đen bị c.h.é.m toạc một đường rãnh sâu cực lớn, nó ngã nhào xuống.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com