Sau khi mối nguy được giải trừ, nỗi sợ hãi mãnh liệt ập đến. Đàm Chính Lâm chống đao trên mặt đất, nặng nề thở ra hai hơi, ông ta xử lý đơn giản vết thương giữa chân, rồi cụp mắt liếc túi thuốc của mình đã bị buộc một mảnh vạt áo từ lúc nào không hay. Trên đó đang dính phấn độc mà ông ta âm thầm vẩy lên người Phó Nhiêu. Loại phấn độc này có thể thu hút mãnh thú tập kích, hơn nữa hai khắc sau sẽ tự khắc tan, không để lại dấu vết.
Phó Nhiêu à Phó Nhiêu! Ranh con này thật xảo quyệt!
Đàm Chính Lâm hung dữ mắng một tiếng, tức giận đến mức trán nổi gân xanh, m.á.u chảy ra từ vết thương càng nhiều.
Bản lĩnh của con ranh này không hề tầm thường nên mới nhìn ra kế hoạch của ông ta. Nếu đã như vậy thì về sau rất khó dùng kế này để đối phó với nàng ta.
Không đúng, Đàm Chính Lâm liếc mắt nhìn mảnh vải vụn trong tay, bây giờ ông ta bị thương, vừa hay có thể vu khống cho Phó Nhiêu hại mình, trì hoãn việc cứu chữa của Đại Hoàng tử. Một khi liên quan đến Đại Hoàng tử, bệ hạ nhất định sẽ nổi trận lôi đình, dù nàng là Huyện chúa gì đó, nhất định cũng bị c.h.é.m không tha.
Trong lúc Đàm Chính Lâm tự cho là kế hoạch của mình hoàn mỹ, bỗng một giọng nói lạnh lùng thần không biết quỷ không hay vang lên từ sau lưng ông ta: “Đàm Chính Lâm, Phó Nhiêu đâu?”
Đàm Chính Lâm hoảng sợ ngoái đầu nhìn lại, thấy Lưu Đồng dẫn theo bốn tên Cẩm Y vệ đứng trong bụi cây.
Dù đang đứng trong rừng rậm trùng điệp, nhưng bóng người mặc Phi Ngư Phục đỏ rực ấy cũng có thể khiến thiên địa trở nên âm u thất sắc.
(*)Phi Ngư Phục: Quan phục Hoàng đế ngự ban thời nhà Minh, chỉ có Cẩm Y vệ và thân quân của Hoàng đế mới được mặc loại trang phục này.
Ánh mắt Lưu Đồng lạnh lùng nhìn Đàm Chính Lâm, hắn hỏi lại một lần nữa: “Phó Nhiêu đâu?”
Đàm Chính Lâm bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa cho rụt cổ, Cẩm Y vệ thanh danh hiển hách, Tứ phẩm Viện chính Thái Y viện như ông ta thật sự không dám đắc tội. Ông ta lê cái chân bị thương, vịn thân cây nơm nớp lo sợ đứng dậy, khó khăn khom người với Lưu Đồng, trong đầu tức khắc có chủ ý.
“Lưu Chỉ huy sứ, nhóm bọn ta và Lý công tử vào núi tìm Đại điện hạ, trên đường gặp bầy rắn và mãnh thú tấn công, Lý công tử một mình ứng phó với mãnh thú, ta dẫn Phó Nhiêu trốn thoát...” Nói tới đây, giọng điệu ông ta trở nên kích động, da thịt trên má cũng run rẩy theo: “Nhưng Phó Nhiêu ác độc làm sao, nàng ta lại hãm hại hạ thần, bôi thuốc bột này lên người ta, khiến mãnh thú kia tấn công ta, còn nàng ta thì chạy trốn!”
Lưu Đồng nghe vậy nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại trên tấm vải trong tay Đàm Chính Lâm.
Sợ Lưu Đồng không tin, Đàm Chính Lâm lê cái chân bị thương dịch bước tới trước mặt hắn: “Chỉ huy sứ, ngài nhìn xem, trên này vẫn còn bột phấn, có điều bột phấn này sẽ biến mất trong vòng hai khắc. Chỉ huy sứ, ngài phải làm chứng cho hạ quan đấy...”
Ông ta còn chưa dứt lời thì đã thấy Lưu Đồng lấy tấm vải kia đi, nhét bên hông, sau đó lạnh giọng hỏi ông ta: “Nếu phấn độc này do Phó Nhiêu vẩy, sao ông biết nó sẽ biến mất trong vòng hai khắc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khóe miệng Đàm Chính Lâm cứng đờ, đến khi chợt phản ứng lại, ông ta bày vẻ mặt đau khổ nói: “Dù gì hạ quan cũng là Viện chính Thái Y viện, tuy chưa từng ăn thịt heo, song có thể chưa từng thấy heo chạy bao giờ ư?”
“Ừ, nói có lý, nếu nàng ấy muốn hại ông, tại sao không vẩy phấn độc lên người ông, mà ngược lại phải cắt vải từ y bào của mình, lưu lại chứng cớ hại người cho mình?”
Đàm Chính Lâm nghe xong cảm thấy không ổn, Lưu Đồng này luôn công chính nghiêm minh, vì sao lúc nào cũng nói thay cho Phó Nhiêu vậy.
“Nhưng mà, Chỉ huy sứ đại nhân, ngài xem này, bây giờ người bị gấu đen cắn chính là ta, là ta bị hãm hại, Phó Nhiêu kia có ý đồ dồn ta vào chỗ chết...”
Lưu Đồng vừa thản nhiên nhìn ông ta, vừa suy nghĩ.
Đàm Chính Lâm nói không sai, bất kể là như thế nào, nhìn bề ngoài thì Đàm Chính Lâm là người bị hại. Nếu thật sự điều tra, khó có thể bảo đảm Phó Nhiêu sẽ không bị lên án, hơn nữa nhìn tình hình này, cũng có khả năng Đàm Chính Lâm tính hại Phó Nhiêu song lại bị Phó Nhiêu đảo ngược tình thế, nếu là như thế, hắn không thể giải quyết hậu quả chu toàn giúp Phó Nhiêu.
Lưu Đồng chậm rãi lấy một khối ngọc bội từ trong tay áo.
Đàm Chính Lâm ngó đầu nhìn, trông thấy một khối ngọc lệnh ngự ban, ông ta đang định nịnh hót tâng bốc vài câu, ngờ đâu lại thấy Lưu Đồng đột nhiên đánh nát khối ngọc lệnh kia, rồi lập tức nhét ngọc bội vỡ thành hai mảnh vào trong túi Đàm Chính Lâm.
Đàm Chính Lâm sững sờ nhìn một loạt động tác này của hắn, môi run rẩy, hai mắt trợn trừng: “Không phải chứ, Chỉ huy sứ đại nhân, là ngài muốn...”
Mặt Lưu Đồng lạnh như băng. Hắn lui về sau một bước, lạnh giọng quát: “Đàm Chính Lâm làm vỡ thánh lệnh của bệ hạ, chính là khi quân võng thượng, người đâu, trói hắn lại cho ta!”
Đàm Chính Lâm: “...”
Cẩm Y vệ cũng không phải là bộ khoái(*) của nha môn kinh thành nên động tác cực kỳ thô lỗ và ngang ngược, họ không cho Đàm Chính Lâm cơ hội lên tiếng, cứ thế bịt miệng ông ta lại, nhanh nhẹn trói người rồi lập tức ném lên lưng ngựa, một tên Cẩm Y vệ lên ngựa mang theo Đàm Chính Lâm rời đi.
(*)Bộ khoái: viên chức chuyên truy nã và bắt người cho nha môn.
Lưu Đồng trầm tư nhìn về phía cánh rừng sâu thẳm: “Lục soát cho ta, phải nhanh chóng tìm được Phó cô nương.”