Chiều muộn Đại Hoàng tử đột ngột phát bệnh, chàng và Hạ Du vốn ở chỗ Đại Hoàng tử, sau đó cung nhân vội vàng đến báo Phó Nhiêu và Hạ Linh bị Hoàng hậu triệu đi, chờ bệnh tình của Đại Hoàng tử đã ổn định, chàng dẫn theo Hạ Du đi thẳng đến điện Khôn Ninh, mà trên đường đi, Hạ Du đã thỉnh tội chuyện Hạ Linh cùng đến hành cung.
Còn chuyện khác, hai người đều không biết.
Hoàng hậu đứng lên cúi lạy chàng một cái, một năm một mười mà nói hết chuyện ra.
Nghe đến một nửa, sắc mặt Hoàng đế khó coi quét mắt nhìn Thục Phi và Công chúa Bình Khang một cái, cuối cùng nghe nói là Hạ Linh cứu Tạ Tương, không khỏi lộ ra vài phần nghĩ ngợi sâu xa, híp mắt quan sát Hạ Linh.
Hạ Du thấy thế, âm thầm đổ mồ hôi.
Phủ Thành An Hầu với Hạ gia mà nói đã là gả cao, nhưng sức khỏe của Tạ Tương… Ông ta không khỏi lặng lẽ nhìn Tạ Tương, vẻ ngoài của Tạ Tương đúng là chi lan ngọc thụ(*), vóc dáng cao gầy chỉ là thường xuyên dùng thuốc nên có vẻ ốm yếu.
(*)Ý chỉ vóc dáng đàn ông cao gầy
Nhưng nữ nhi trải qua chuyện này, đúng là thanh danh có bị tổn hại, ngày sau kết hôn e là sẽ có sự khó khăn, trừ phi gả ra ngoài kinh… Ngực Hạ Du phập phồng bất định, cũng do dự không thôi.
Hoàng đế thấy Hạ Linh lén nhìn Tạ Tương vài lần, nhìn không giống có sự sợ hãi, trong lòng cân đo đong đếm rất lâu, hỏi: “Hạ Thái y, nữ nhi ngươi đã có hôn phối chưa?”
Trái tim của Hạ Du nhấc lên đến cổ họng, đã bị dọa đổ mồ hôi lạnh khắp người, nơm nớp lo sợ nói: “Bẩm bệ hạ, nữ nhi của thần…”
Lời ông còn chưa dứt, Tạ Tương tâm như gương sáng xúc động mà vái, cười nói: “Ý yêu thương của bệ hạ, thần rất cảm kích, chỉ là sức khỏe thần không tốt, không đành liên lụy người khác…”
Hoàng đế mím môi, không nói tiếp, một lần nữa nhìn về phía Hạ Du.
Ý rất rõ ràng.
Hạ Du nhắm mắt, đầu đầy mồ hôi lạnh quỳ xuống: “Tiểu nữ của thần chưa có hôn phối…”
Phó Nhiêu nghe vậy, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Hoàng đế một cái, Hoàng đế cũng miễn cưỡng nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người đan nhau giữa không trung, như lửa b.ắ.n chớp giật, rồi nhanh chóng dời đi.
Mặt nàng ửng đỏ cụp mắt xuống, đã hiểu được ý chàng, nghiêng mắt nhìn về Hạ Linh bên cạnh, thấy khuôn mặt đẹp của nàng ấy đỏ bừng như máu, cũng không có ý kháng cự, lòng liền sáng tỏ, nhưng chắc chắn Hạ Du lo Tạ Tương trời không cho mạng dài, chợt, nàng đánh bạo vái Hoàng đế một cái: “Bệ hạ, Tạ Thế tử nói sức khỏe hắn không tốt, thần nữ thân là y sĩ, vô cùng tò mò, muốn khám mạch cho hắn, chẳng biết có được không ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hạ Du ngoái đầu nhìn Phó Nhiêu một cái.
Quả nhiên Phó Nhiêu nhìn ra sự băn khoăn của ông.
Hoàng đế hơi do dự nhìn Phó Nhiêu, nếu Phó Nhiêu khám ra bệnh, chàng ban hôn sẽ không hay, nhưng nếu không được khám, hình như cũng có chút không có tình người… Trong khoảnh khắc khó xử, lại thấy Tạ Tương chủ động mở miệng: “Bệ hạ, thần nghe nói y thuật của Huyện chúa cao minh, chi bằng mời nàng ấy thử một lần?”
Như vậy cũng cho Hoàng đế và Hạ gia một bậc thang đi xuống.
Phó Nhiêu nhìn kĩ nam tử như ngọc trong điện, thầm sinh ra vài phần kính nể.
Hoàng đế giãn mày: “Chuẩn(*).” (*)Cho phép Cung nhân lập tức dọn chỗ cho Tạ Tương, Phó Nhiêu đi lên ngồi trên ghế gấm bên cạnh bắt mạch cho y.
Trong điện thoáng chốc yên tĩnh, kim rơi cũng có thể nghe được.
Mấy chục ánh mắt đặt trên cái tay kia của Phó Nhiêu, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng cầm ống tay áo, cách một lớp lụa trắng, hai ngón tay hợp lại đặt trên cổ tay Tạ Tương, lẳng lặng bắt mạch, khám một bên xong lại đổi sang bên kia, tốn thời gian một chén
trà nhỏ, nàng thu tay, lại mở tay y ra, tỉ mỉ nhìn hoa tay y một hồi lâu: “Khi còn bé Thế tử từng bị bệnh nặng?”
“Năm năm tuổi bị rơi xuống nước vào mùa đông, mắc bệnh cảm, sau đó ho khan không ngừng, nhiều năm đứt quãng, đã thành mầm bệnh.”
Phó Nhiêu gật đầu, tầm mắt xẹt qua mặt y, kết hợp với mạch tượng mà suy nghĩ một lát, trở về ngự tiền, quỳ lạy nói: “Bệ hạ, bệnh của Thế tử tuy bị nặng lại kéo dài, nhưng cũng không phải không có cách, để thần nữ về phối phương thuốc cho hắn, thử một lần, có lẽ có thể chữa phần nào.”
Ngụ ý là bệnh của Tạ Tương, nàng nắm chắc được mấy phần.
Hoàng đế nghe vậy thần sắc hơi sáng lên, nhìn chăm chú vào Phó Nhiêu một lúc, tầm mắt chuyển sang Hạ Du: “Hạ khanh, ý ngươi như thế nào?”
Từ Hạ Thái y biến thành Hạ khanh, Hạ Du đã hiểu ra ý của Hoàng đế, ông lại nhìn qua nữ nhi Hạ Linh, thấy nàng ấy hơi thẹn thùng, nhưng vẫn đánh bạo đón lấy ánh mắt đang quan sát của ông, Hạ Du không khỏi cười khổ, con nhóc này trước nay đều thích lang quân tướng mạo đẹp, không biết chừng cũng coi trọng Tạ Tương, ông quỳ sát đất lạy tiếp: “Hoàn toàn do bệ hạ làm chủ.”
Hoàng đế cười dễ chịu, vô cùng an ủi.
Hôn sự của Tạ Tương vẫn luôn là tâm bệnh của chàng, năm đó nhận lời gả thấp Công chúa, sau lại bị nữ nhi làm rối lên, không thể không nuốt lời, tuy xong việc an ủi một phen, nhưng dù sao cũng đã thiệt thòi cho y.
Cửa nhà Hạ gia tuy không hiển hách, nhưng Hạ Du là người trung hậu, gia phong giản dị, với Tạ Tương mà nói là một mối hôn sự tốt.