“Tạ Tương, trẫm ban hôn cho nữ nhi của Hạ Viện chính và ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
Tạ Tương được Hạ Linh cứu, nào còn có cái lý không đồng ý, huống chi cô nương nhà người ta bị tổn hại thanh danh, về tình về lý y đều nên gánh tránh nhiệm, bèn quỳ xuống đất nói: “Thần tạ chủ long ân!”
“Được!” Hoàng đế thoải mái vỗ đầu gối một cái, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Phó Nhiêu, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: “Phó thị có công, ban một hộc nam châu, mười thớt gấm màu.”
Phó Nhiêu mang vẻ mặt bình tĩnh quỳ sát đất nói: “Thần nữ tạ ơn.”
Chúng nữ quyến cũng cười cười, ai cũng không ngờ được trò hề này, cuối cùng lại kết thúc bằng việc ban hôn, không thể không cảm khái tạo hóa trêu người.
Tuy sức khỏe Tạ Tương có điều bất trắc, nhưng đối với Hạ Linh mà nói, có thể gả vào hầu môn huân quý, cũng là một mối không tệ.
Người có công được thưởng, người có tội cũng phải chịu phạt.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Mai Linh Tiêu một cái: “Việc hôm nay bắt đầu từ ngươi?”
Mai Linh Tiêu đã sớm sợ tới mức đầu gối bủn rủn, nơm nớp lo sợ quỳ gối: “Thần nữ nhất thời sơ suất, hiểu lầm Hạ cô nương và Tạ Thế tử, xin bệ hạ tha tội…” Ả ta khóc nấc không ngừng.
Hoàng đế híp mắt, hiển nhiên không vui, cuối cùng nhìn lướt qua Công chúa Bình Khang, mày còn nhăn hơn, chỉ quay đầu dặn Hoàng hậu: “Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, việc này giao cho nàng xử trí.”
“Thần thiếp tuân chỉ.”
Hoàng đế gật đầu, đuôi mắt thả lỏng, đang định khởi giá, lại thấy Lãnh Hoài An vẻ mặt vội vã mà chạy tới trước mặt chàng: “Bệ hạ, bệ hạ, cực kỳ cấp bách, Đại điện hạ đột nhiên nôn ra máu!”
Hoàng đế mặt mày thả lỏng rơi từ trên trời xuống, lòng lập tức chìm vào hầm băng, chàng nâng bước đột ngột phóng về phía trước, đi được mấy bước, quay đầu, tìm được Hạ Du và Phó Nhiêu trong đám người: “Hai người các ngươi cùng đi!”
Hạ Du và Phó Nhiêu là Thái y, tất nhiên không thể chối từ chức trách, theo bóng lưng Hoàng đế mà vội vàng ra khỏi điện.
Bên này Hoàng hậu cũng không rảnh lo xử trí đám Mai Linh Tiêu, chỉ ném lại một câu: “Đi về tự kiểm điểm trước, sau này bổn cung sẽ đưa ý chỉ tới.” Rồi nàng ta cùng cung nữ vội vã chạy về phía tẩm điện của Đại Hoàng tử.
Chúng nữ quyến nhao nhao tản đi, Thục Phi cũng sai người sắp xếp cho nữ nhi về cung, còn mình cùng cung nữ thân tín chậm rãi đi đến Lan Thủy uyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đêm khuya sương dày, đường hoa đẫm sương, một vầng trăng sáng treo giữa không trung, quạnh quẽ yên tĩnh, đâu thèm để ý đến nhân gian vui vẻ.
Thục Phi khoác áo bông gấm đính lông thỏ, đón gió lạnh quất qua sương mù, lộ ra chút vui sướng âm u: “Mỗi khi Đại Hoàng tử xảy ra chuyện, trong lòng ta đều đặc biệt thoải mái.”
Cung nữ nghe vậy sợ tới mức trong lòng run lên, vội nhìn lướt qua khắp nơi, không thấy bóng người mới nhỏ giọng khuyên giải: “Nương nương, người nhỏ giọng một chút, truyền đến tai bệ hạ lại kiện cáo một phen.”
“Không…” Nàng ta chậm rãi lắc đầu, gương mặt xinh đẹp bị ánh trăng lạnh lẽo mạ lên một lớp sáng xanh, “Dù bệ hạ có giận, cũng là giận vị cung Khôn Ninh kia, không liên quan tới ta…”
Cung nữ cẩn thận dìu nàng ta qua một chuỗi bụi hoa, khi bước lên thềm đá thì nói: “Xin nương nương chỉ giáo.”
Khóe môi Thục Phi cong lên thật cao, khẽ cười yêu kiều diễm lệ, mắt nhìn về phía mênh m.ô.n.g sương khói trên sông: “Ngươi nên hỏi, vị Hoàng hậu nương nương này của chúng ta đã từng làm gì? Ngươi cho rằng cớ gì nàng ta lại né tránh mũi nhọn của bổn cung nhiều năm như vậy?”
Cung nữ nghe vậy đôi mắt bỗng trợn to, nghẹn giọng nói: “Chẳng lẽ, sức khỏe của Đại điện hạ không tốt có liên quan đến Hoàng hậu nương nương?”
Trăng sáng trên không xuyên qua từng lớp mây mỏng, chỉ nghe thấy một tiếng nói xa xăm lẩn sâu trong hương quế.
“Chuyện này phải nói từ mười mấy năm trước…”
“Năm đầu Thuận Xương, tiên đế đột ngột băng hà, mà lúc đó bệ hạ đang chính chiến ở Tây Bắc, chàng nghe tin vội vàng dẫn binh về, Hoàng Thái hậu Kiều thị cầm ấn tỉ, muốn lập đích tử của bà ta là Cửu Vương gia làm đế, tuổi Cửu Vương gia còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là con chính cung, cũng danh chính ngôn thuận.”
“Đáng tiếc tiên đế lo ngoại thích thế lớn, lúc lâm chung tuyên mấy vị đại thần vào điện, miệng vàng lời ngọc lập bệ hạ kế thừa, lúc đó hai đảng triều thần tranh cãi không ngớt, sau đó khi bệ hạ bị bủa vây bốn phía, đã cầm mật chỉ của tiên hoàng để đăng cơ, Hoàng Thái hậu Kiều thị lại tạm giữ ấn tỉ, muốn lên triều nắm quyền.”
Cung nữ nghe thế, trên mặt là sự sợ hãi đan xen, nhắm mắt theo đuôi mà hỏi tiếp: “Nô tỳ cũng có chút ấn tượng với vị Hoàng Thái hậu này, chỉ nhớ rõ thủ đoạn của bà ta vô cùng tàn ác, đến giờ nhắc tới là biến sắc.”
“Còn không phải sao…” Thục Phi cong môi cười lạnh.
Đến đài cao, gió lạnh thổi chậm, Thục Phi kéo chặt cổ áo choàng, bóng dáng cao vút đang đứng được quầng trăng phủ lên một lớp bàng bạc.
“Hoàng hậu và Trân Phi lại cùng mang thai đúng lúc này, nhưng không khéo, Hoàng hậu nương nương chính là chất nữ(*) của Hoàng Thái hậu, bị kẹp giữa hai bên đều khó xử, ngày sợ đêm sầu mà sinh non, ả ta đau lòng muốn chết, nhất thời bị điên…”