Việc này không nên chậm trễ, Phó Nhiêu lấy mũ trùm lên đầu, mặt mày nghiêm nghị bước ra chính đường.
Trước mặt, gió tuyết đan xen, bầu trời đêm đen kịt bị tuyết chiếu sáng, tuyết lớn che trời rợp đất, đại địa mênh m.ô.n.g toàn là màu trắng bạc.
Trước cửa bậc thang tuyết đọng cao tới đế giày, nàng theo bản năng liền muốn sải bước nhanh, bỗng dưng lại nhớ tới cái gì, tay nàng liền phủ ở bụng dưới, thân thể mềm nhũn, trong đầu cảm xúc hỗn loạn đan xen, bối rối, có chút chần chừ.
Từ nơi này chạy tới hoàng cung, băng thiên tuyết địa, nếu quả thật là có thai, sợ là cũng không giữ được... Đến lúc đó mà bị chàng phát hiện, nàng sẽ chối nói rằng mình không biết, chàng cũng sẽ không trách được nàng…
Nhưng đó rốt cuộc là cốt nhục của nàng, nó lựa chọn nàng, làm sao nàng lại nhẫn tâm vứt bỏ nó như vậy...
Phó Nhiêu nước mắt lưng tròng, đè lại cảm giác nông nổi muốn chạy trốn.
Dương San San đưa nàng đi ra ngoài, thấy nàng sợ hãi, vội vàng đỡ nàng, nghẹn ngào nức nở nói: “Tỷ tỷ, tỷ tốt nhất là đừng đi, tỷ giúp chúng ta giành lấy hai khắc đồng hồ, đã là ơn liều mạng, nếu như tỷ lại đi vào cung, muội sợ tỷ...”
Phó Nhiêu nghiêng mắt ngắt lời nàng, lắc đầu nói: “Muội sai rồi, không phải là tỷ do dự, chỉ là cơ thể tỷ hơi không thoải mái, muội có thể đỡ tỷ ra cửa được không?”
Dương San San ngẩn ra, áy náy vô cùng, nước mắt to như hạt đậu cuồn cuộn rơi xuống, vội vàng cẩn thận từng li từng tí đỡ cánh tay nàng, đưa nàng ra cửa.
Nô tì cầm một ngọn đèn gió, dẫn hai người bước cao bước thấp, giẫm lên tuyết trắng đi ra tới cửa.
Phó Nhiêu đứng vịn vào khung cửa, ý bảo Dương San San trở về chăm sóc Dương phu nhân. Dương San San từng bước từng bước quay đầu lại, cuối cùng thật sự nhịn không được, quỳ gối giữa đất trời đầy tuyết, dập đầu với nàng một cái.
Phía chân trời bị tuyết ánh xạ thành màu xanh trắng, tuyết mờ mịt rơi xuống, thấm vào đáy mắt, lạnh thấu xương.
Ngước mắt lên, một người thân dài như ngọc, mặc một bộ y phục in họa tiết ngư phi, ánh mắt lạnh thấu xương đứng ở dưới bậc thềm, đối diện với gió tuyết khắp thành.
Lưu Đồng xoay người, nhìn thấy Phó Nhiêu, gật đầu thi lễ, chỉ vào xe ngựa dừng ở cửa: “Huyện chúa, xe ngựa đã chuẩn bị xong, mau hồi phủ thôi.”
Phó Nhiêu cẩn thận từng li từng tí bước xuống bậc thang, nhún gối thi lễ với hắn: “Lưu Chỉ huy sứ, thỉnh cầu ngài đưa ta tới cửa cung.”
Lông mày Lưu Đồng hơi nhíu lại, hắn thật lòng không muốn, nhưng nhớ tới Lãnh Hoài An ngày ngày lải nhải vì không thấy bóng dáng Phó Nhiêu nên cảm thấy không khỏi khó khăn. Hắn có thể ngăn cản Phó Nhiêu nhúng tay vào chuyện Dương gia, nhưng không thể ngăn cản người ta vui vẻ bên bệ hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lần này tới, không chừng khiến vị trong cung kia vô cùng vui vẻ. Lưu Đồng giơ tay lên, ý bảo Phó Nhiêu lên xe.
Xe ngựa xuyên qua trong gió tuyết không chút tiếng động, cho đến hành lang ngõ nhỏ, trước cửa Chính Dương.
Nàng vịn tường cung, từng bước từng bước khó khăn bước qua hành lang, trong bóng tối nhìn ra phía trước điện Phụng Thiên đèn đuốc sáng trưng.
Cũng tốt, Mai gia, Phó gia, Lý gia, cung Tích Ngọc tất cả giải quyết hết một lần.
Gió tuyết quá lớn, gió lạnh giận dữ cuốn tới từng đợt, giống như muốn nâng cả cơ thể mảnh khảnh của nàng lên.
Nàng cố gắng chống đỡ, áo da đỏ sẫm, như một nốt chu sa trong trời đất mênh mông, mặc cho gió tuyết tàn sát.
Qua cửa Chính Dương, phía trước còn có một ngự đạo(*) hình dạng như bàn cờ, qua đường bàn cờ mới tới cửa Đại Minh, nơi này chính là nha thự(*) của bá quan, tuy là vào ban đêm nhưng các bộ đều có quan viên trực ban, thậm chí một số ít quan lại không có nhà sẽ qua đêm ở nha thự.
(*) ngự đạo: đường dành cho vua đi.
(*) nha thự: ở thời xưa, đây là nơi các quan lại làm việc.
Trong ngày tuyết rơi, dưới hành lang vẫn có người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Dọc theo đường cung thật dài, nàng mất ước chừng một khắc đồng hồ, cuối cùng đi tới cửa trái Trường An, qua cầu đá bạch ngọc, cả người nàng đã đông cứng, hai chân dường như đã không còn là của mình.
Đi tiếp về phía trước chính là nội đình, đêm khuya không có đại sự, không thể quấy nhiễu Thánh thượng.
Phó Nhiêu lấy yêu bài ra đưa cho thị vệ và nội giám giữ cửa: “Ta là Thái y Phó Nhiêu của Thái Y viện, đây là yêu bài bệ hạ ban cho ta, cho phép ta ra vào cung bất cứ lúc nào.”
Hiệu úy(*) giữ cửa nhận lấy, cẩn thận kiểm tra một lúc, yêu bài là thật, nhưng Phó Nhiêu người này…Vị thế và quyền lực thấp.
(*) hiệu úy: một danh hiệu quân sự ở Trung Quốc thời cổ đại.