Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 98



Mí mắt lim dim nặng trĩu như dính chặt vào nhau, không tài nào mở ra được.

Cơ thể như bèo bị buộc đá, chật vật chìm xuống.

Nàng giơ tay lên như muốn nắm lấy thứ gì, không để nước ập vào mũi miệng mình.

Nàng lần tay, cuối cùng cũng nắm được một chỗ ấm áp, vừa dày vừa rộng, bàn tay nhỏ bé mềm mại siết chặt, chỉ nắm được một nửa, dường như sức lực không đủ, tay kia của nàng lập tức đè lên gần như ôm lấy bàn tay chàng, mượn sức đứng lên.

Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, lọt vào tầm mắt chính là chiếc chăn uyên ương màu đỏ, một chiếc chăn dày phủ trên người mình, mái tóc đen buông xõa, che đi vạt áo hơi mở, đôi mắt mơ màng như phủ một lớp sương mỏng, nàng ngẩn ngơ ngẩng đầu lên.

Một khuôn mặt tuấn tú mơ hồ dần dần trở nên rõ nét, mắt chàng rất sáng, vẻ mặt khôi ngô, ngũ quan tuyệt mỹ, bẩm sinh cao quý, giống như trong mơ.

Chàng luôn luôn đứng ở bên vách đá, vươn tay ra với nàng. “Nhiêu Nhiêu, mau, nắm tay trẫm, trẫm kéo nàng lên bờ…”

Đôi mắt chàng vừa thâm trầm vừa chăm chú, như thể có ma lực khiến nàng không thể dời mắt khỏi chàng. Nhưng nàng vẫn mạnh mẽ lắc đầu, không muốn chạm vào tay chàng, cơ thể nàng dần chìm xuống, ẩn sâu hơn vào lớp sương mù.

“Tỉnh rồi?” Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của chàng, từ từ kéo nàng ra khỏi giấc mộng ảo chân thật.



Phó Nhiêu lắc lắc đầu, mới phát hiện mình đang ôm cánh tay của Hoàng đế, sợ tới mức vội buông ra: “Bệ hạ, tại sao ngài lại tới đây?”

Hoàng đế bật cười, vẻ mặt nàng mơ màng lại nhuộm sắc hồng lên đôi má, bỗng nhiên thấy thú vị, vươn tay xoa mũi nàng, khẽ quở trách: “Tiểu cô nương ngủ say quá, hại trẫm đợi một lúc lâu.”

“Hả?” Phó Nhiêu nhìn về phía song cửa sổ, một vệt ánh mặt trời lớn hắt vào, rực rỡ chói mắt, song cửa sổ lưu ly bị một tầng hơi nước bao phủ, mờ mịt mênh mông, chẳng thấy rõ thứ gì.

“Giờ nào rồi?

“Giờ Tỵ, trẫm hạ triều sớm qua đây, đợi nàng một canh giờ nhưng nàng vẫn ngủ ngon lành.” Dù giọng nói mang vẻ trách móc nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.

Phó Nhiêu thẹn thùng cụp mắt, ảo não nói: “Thần nữ thất lễ, xin bệ hạ thứ tội.”

Hoàng đế xoa mái tóc rối bời của nàng, cười nói: “Mau đi rửa mặt, đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong rồi.” Chàng đứng dậy, đi tới chiếc giường đất bên cửa sổ, thư thả ngồi xuống uống trà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Phó Nhiêu chầm chậm xuống giường đi giày, một cung nữ lạ mặt cung kính tiến lên đỡ nàng, vòng qua bức bình phong vào tịnh thất.

Cung nữ hầu hạ nàng rửa mặt, Phó Nhiêu dần tỉnh táo, chắc chàng ở đây là để cho thái y bắt mạch cho nàng. Phó Nhiêu nghĩ vậy, tim treo lơ lửng nhảy loạn xạ, khiến tim nàng đập nhanh.

Hoàng đế bên ngoài, nàng không dám lâu la, chốc lát đã rửa mặt, chải đầu xong đi ra, cung nữ khéo tay, vấn cho nàng một búi tóc Tùy Vân Kế (*), chỉ cài một chiếc trâm ngọc dương chi, đầu trâm khảm một đóa sen vàng úp ngược, quả thật rất hợp với chiếc váy lụa trắng trên người nàng.

Khuôn mặt trắng như ngọc lấp lánh, tự nhiên phóng khoáng.



“Thỉnh an bệ hạ.”

Phó Nhiêu hơi khuỵu gối.

Trong phòng đốt địa long, vô cùng ấm áp, nàng bước ra từ sau bức bình phong, đứng trước song cửa sổ sáng sủa này, có thể thấy rõ gò má mịn màng hơi ửng đỏ, giống như m.á.u sắp thấm ra ngoài.

Hoàng đế bình tĩnh nhìn nàng, gật đầu, chỉ chỉ phía đối diện: “Ngồi xuống dùng bữa.”

Các nội thị đi vào, lần lượt bày các món ăn ra, thậm chí còn thịnh soạn hơn tối qua, có hơn mười món như tuyết ngọc cao, bánh chà bông, cháo bát bảo, tổ yến,… hết sức xa hoa.

Căn phòng vốn không lớn chen chúc bốn năm người lại càng chật chội.

Phó Nhiêu lặng lẽ nhìn lướt qua, trong phòng không còn chỗ nào để ngồi, nàng đã đói tới nỗi bụng dán vào lưng, đành phải vội vàng hành lễ rồi ngồi xuống đối diện với Hoàng đế.

Món ăn ở Ngự thiện phòng quả thật tinh xảo hơn bên ngoài rất nhiều, lại là món ăn do đích thân Hoàng đế ngự ban, tất nhiên là cực phẩm trong các món ăn.

Phó Nhiêu vốn nơm nớp lo sợ, lại bị dụ ăn ngon lành.

Hoàng đế luôn cười nhìn nàng thấy nàng gần no rồi thì đưa chén yến đến bảo nàng ăn, mỉm cười dịu dàng: “Ăn hết bát yến này đi, bồi bổ cơ thể.”

Phó Nhiêu còn đang ăn bánh bột ngô trong miệng, lỗ tai hơi nóng lên, chàng đích thị là đã cho nàng ăn như thể nàng đang mang thai.

Quả thật nàng cũng ăn như mang thai, không từ chối, ăn hết nửa cái bánh bột ngô, nuốt chửng, rồi bưng tổ yến uống.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com