Hoàng đế liếc nhìn đĩa thức ăn trống không, không khỏi nghi ngờ. Ăn như vậy mà không phải đang mang thai à?
Đêm qua khi ngủ, chàng liên tục tự nhủ đừng mong đợi gì, nàng không dám lừa chàng, có thai không phải chuyện nhỏ, không che giấu được, nàng đã nói không bị trễ nguyệt sự, nhưng chàng vẫn gọi Thái y tới xác nhận một lần.
Nhưng hiện tại Phó Nhiêu ăn được, ngủ được, chàng không thể không nghĩ nhiều.
Phó Nhiêu uống hết tổ yến, chợt thấy một dòng nước chảy xuống theo cửa lưu ly, xuyên qua làn nước có thể nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài, không khỏi tò mò: “Bệ hạ, thần nữ nghe nói gia đình giàu có thường dùng cửa sổ bằng lưu ly, vào đông không bị gió lùa, thì ra đúng là như vậy.”
Nàng duỗi tay sờ lớp hoa văn mờ ảo trên cửa sổ, để lộ một mảnh thủy tinh sáng bóng, hiện ra khung cảnh tuyết rơi dày đặc bên ngoài, toàn bộ đất trời tràn ngập màu trắng xóa, thỉnh thoảng lại có cành cây vươn ra khỏi lớp tuyết đang tích tụ, bất khuất vươn mình để lộ ra một chút sức sống.
Hoàng đế nhớ ra nhà Phó Nhiêu không giàu có, đương nhiên không có thứ đồ quý hiếm này, nghiêng người ra lệnh cho Lãnh Hoài An: “Lấy danh nghĩa Trần Tứ gia, giao mấy tấm cửa sổ lưu ly đến Phó gia, gắn cho cẩn thận.”
“Tuân chỉ.” Lãnh Hoài An khom người.
“Không cần, bệ hạ, nhà của chúng ta…” Phó Nhiêu ngượng ngùng từ chối.
Hoàng đế thản nhiên cắt lời nàng: “Ăn no chưa? Chu Thái y đã đợi ở ngoài rồi.”
Môi Phó Nhiêu hơi tái đi, lời nói nghẹn lại ở cổ họng.
Nàng nắm tay lại, n.g.ự.c nóng ran, cơ thể như bị đóng đinh, không chịu dịch chuyển.
Hoàng đế nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng, hơi bật cười: “Không phải nàng nói nguyệt sự đã tới rồi sao, còn lo gì!”
“Thần nữ không sợ!” Phó Nhiêu ngước mắt nhìn thẳng vào chàng, tự cho là rất kiên định, nhưng ánh mắt mà chàng nhìn lại là dáng vẻ chờ mong, có chút đáng thương.
Phó Nhiêu hít sâu một hơi, hỏi: “Bệ hạ, lời hứa tối qua của ngài còn tính không?”
Hoàng đế khẽ nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi nói: “Miễn là nàng không lừa trẫm, lời mà trẫm nói đương nhiên sẽ giữ lời.”
Chàng biết Phó Nhiêu muốn nói gì, không đợi nàng mở miệng đã nói với vẻ mặt bình thản: “Trẫm hứa, chỉ cần nàng không có thai, trẫm sẽ cho nàng xuất cung, sẽ không tùy tiện hạ chỉ ép nàng vào cung. Nhưng nếu nàng có thai…” Vẻ mặt chàng có chút trầm lắng, giọng nói cũng hơi nghiêm lại: “Thì phải ở lại.”
Chàng dừng một chút rồi nói tiếp: “Có điều nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ bảo vệ nàng và hài tử bình an, sẽ không để bất cứ kẻ nào nhúng tay vào chuyện của nàng trong cung.”
Cơ thể Phó Nhiêu khẽ run lên, trong lòng dâng lên cảm giác rung động dày đặc.
Nhưng có thể làm gì được, so với việc tự do ở ngoài cung thì chuyện này chẳng là gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hài tử sinh ra trong hoàng tộc, chắc chắn không thể vô ưu vô lo. Nàng không mong như thế.
Không, có lẽ tất cả chỉ là cái cớ, nàng không đủ yêu chàng, không đủ yêu mà thôi.
Phó Nhiêu hiểu ra, đứng dậy quỳ gối thi lễ với chàng: “Thần nữ tạ ơn sự ưu ái của bệ hạ, chỉ tiếc, sợ là không có phúc hưởng thụ.”
Đáy mắt Hoàng đế hiện lên vẻ thất vọng, chàng dừng lại trong chốc lát, đứng dậy bước ra khỏi sương phòng.
Phó Nhiêu theo chàng đi vào noãn các.
Quả nhiên Chu Hành Xuân đang đứng ở cửa, trông có vẻ đã chờ rất lâu.
Lão hành lễ với Hoàng đế trước, nhìn Phó Nhiêu ở đằng sau Hoàng đế, hơi sửng sốt, nhưng lão nhanh chóng dời mắt, cầm hòm thuốc chờ Hoàng đế ra lệnh.
Hoàng đế chậm rãi ngồi trên sạp mềm, dường như cũng không vội xem bệnh, mà khom người rót một chén trà, nâng chén trà nhìn phía ngoài cửa sổ, từ từ nhấp một ngụm.
Hơi nước nóng lượn lờ như mây mù, làm khuôn mặt chàng trở nên mơ hồ.
Phó Nhiêu và Chu Hành Xuân đứng hai bên trái, phải cạnh chàng, cả hai nhìn nhau.
Chu Hành Xuân có chút tiếc nuối, còn Phó Nhiêu thì tràn ngập lo lắng trong lòng mà không thể nói ra.
Trong điện yên lặng như không có người, tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Một lúc lâu sau, Hoàng đế cũng không nhìn hai người bọn họ, chỉ đưa ống tay áo về phía Phó Nhiêu: “Bắt mạch cho nàng.”
Chu Hành Xuân gật đầu nói: “Thần tuân chỉ.”
Lão chợt nhìn về phía Phó Nhiêu, bình tĩnh nói: “Mời cô nương ngồi, để lão phu bắt mạch cho ngươi.” Lão chỉ vào chiếc ghế gấm bên cạnh Phó Nhiêu, bên cạnh ghế gấm có đặt một chiếc bàn nhỏ, nàng đặt tay lên bàn nhỏ, vừa vặn để bắt mạch.
Phó Nhiêu hơi động não, khuỵu gối với Hoàng đế, mở môi đỏ: “Bệ hạ, tối qua thần nữ ngủ quá say, cơ thể hơi cứng, có thể ngồi ở sạp mềm bên kia bắt mạch không.”
Nàng chỉ chỉ vào nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế đêm qua.
Đầu kia cách bên này khá xa, ánh sáng cũng không rõ ràng, che giấu tai mắt người khác rất tốt.