Niềm tin của cả cuộc đời cô, là chính cô, là trong loạn thế đen tối lạnh lẽo này, cô khao khát hướng tới sự ấm áp và ánh sáng.
Cô sẽ cố gắng trở thành cường giả thực sự, cô còn sống, ánh sáng còn đó.
...
Ôn Dao và người đàn ông kia thương lượng một chút về vấn đề phân phối cờ thưởng, ý của người đàn ông kia là, không cần vội, trên đường về quan sát biểu hiện của bọn họ rồi hãy nói.
Lá cờ thưởng cuối cùng, là do một nữ huấn luyện viên nào đó tìm thấy, dường như đủ tin tưởng Ôn Dao, cô ấy lấy được lá cờ thưởng này cũng không giao cho đội trưởng của đội mình, mà trực tiếp dâng lên cho Ôn Dao, để cô toàn quyền quyết định.
Lúc này bên bờ suối, mọi người lác đác nghỉ ngơi bên bờ nước, tất cả đều rất mệt mỏi, cho dù là đi đường hay g.i.ế.c zombie đều khiến người ta kiệt sức...
Chỉ có Ôn Dao đứng ở một bãi cạn ven suối nào đó, vẻ mặt bình tĩnh nhặt đá cuội dưới nước.
Những viên đá này sau khi bị dòng nước xiết gột rửa, đa số đều được mài nhẵn bóng loáng, giống như ngọc bích vậy, rất đẹp...
Thấy vậy, Thu Chí không nhịn được hỏi cô: "Đội trưởng, chị nhặt cái này làm gì?"
Nói xong cậu ta như hiểu ra điều gì đó: "Ồ, chị định lát nữa dùng cái này để bỏ phiếu sao?"
Ôn Dao lại lắc đầu: "Không, chỉ là thấy đẹp thôi."
Thu Chí: "?"
Nghe được câu này cậu ta thậm chí còn có chút hoảng hốt, mấy ngày nay hào quang đại lão của đội trưởng quá mạnh mẽ, khiến cậu ta suýt chút nữa quên mất, đội trưởng thực ra chỉ là một cô gái trẻ tuổi, thậm chí tuổi còn nhỏ hơn cậu ta hai tuổi.
Lúc rảnh rỗi thích những món đồ nhỏ xinh đẹp, cũng là điều dễ hiểu...
Ôn Dao cũng không có sở thích sưu tầm gì, chỉ là nhớ đến trước kia cô và chị gái về quê ngoại chơi, chị gái cô là đứa trẻ nghịch ngợm thường xuống nước nhặt những viên đá cuội xinh đẹp này cho cô chơi, còn lừa cô nói đây là bảo thạch của tiên nữ, cầm nó cầu nguyện sẽ linh nghiệm, lúc đó cô ngây thơ tin là thật, còn giữ gìn rất lâu.
Niềm vui tuổi thơ, luôn khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiết, đã nhìn thấy rồi, cô cũng tiện tay nhặt hai viên.
Trên đường về, Ôn Dao với tư cách là đội trưởng dẫn đầu, tay cầm mười lá cờ thưởng lặng lẽ quan sát biểu hiện của tất cả các đội viên.
Những người này mỗi người một ý nghĩ, có người thông minh biết điều, cũng có kẻ ngu xuẩn không phục, có người nói cô đây là tự ý sửa đổi quy tắc sát hạch, ỷ mạnh h.i.ế.p yếu làm loạn, cũng có người nói nếu không có cô, bọn họ đã sớm c.h.ế.t dưới tay zombie, bọn họ nên phục tùng kẻ mạnh...
Nhưng những điều này Ôn Dao đều không quan tâm, ở Đông Châu nơi mà g.i.ế.c người đánh người không phạm pháp, cô hoàn toàn có thể tự do phát huy, tự mình sáng tạo quy tắc.
Đối với sáu bảy mươi đội viên này, kẻ nào g.i.ế.c người cướp cờ, cô g.i.ế.c kẻ đó, người nào xả thân cứu người, cô thưởng người đó, nơi nào không có công bằng, cô sẽ đến chủ trì công bằng.
Sau khi lên xe buýt, Ôn Dao đưa lá cờ thưởng cuối cùng cho một đội.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Có một đội vốn đã cướp được cờ thưởng, nhìn thấy lá cờ thưởng thuộc về bọn họ bị phân cho đội khác, bọn họ ồn ào không phục: "Tại sao chứ!?"
"Lá cờ thưởng này vốn là do đội chúng tôi tìm được, cô cướp đi cũng coi như xong, tại sao còn phải phân cho đội khác?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lời của gã béo vừa dứt, một con d.a.o đã kề ngang cổ gã, Thu Chí cầm dao, dùng sống d.a.o vỗ vai gã: "Tự hỏi lòng mình xem, lá cờ thưởng này là do các người tìm được sao?"
"Các người đánh ngất thành viên đội khác, cướp cờ thưởng của bọn họ, còn mặt mũi nói là của các người?!"
Đội viên cùng nhóm với gã béo nhỏ giọng càu nhàu: “Huấn luyện viên Phạm nói g.i.ế.c người cũng được, nhóm chúng tôi không g.i.ế.c người, chỉ bất quá dùng chút thủ đoạn cướp cờ thôi, chúng tôi làm sai điều gì chứ..."
Người đàn ông kia hỏi: "Chiến trường hoang dã ngoài khu vực an toàn, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ mất mạng, các người đánh ngất bọn họ, khác gì g.i.ế.c người?"
Ôn Dao không để ý đến bọn họ nói gì, cô im lặng ôm đao dựa vào cửa xe, thỉnh thoảng lại tiếc nuối nhìn vết thương trên cánh tay.
Vốn tưởng rằng lần này không bị thương, nhưng lúc trở về, cô vẫn phát hiện tay áo bị rách một lỗ, vén lên xem, vậy mà lại có một vết xước màu đỏ, còn thấm không ít máu.
Vết thương này nhỏ dài, không phải do zombie hay quái vật gây ra, chắc là bị cành cây gai nào đó cứa vào, lúc đó cô chắc là bận g.i.ế.c zombie, cũng không để ý...
"..."
Mọi người trên xe mỗi người nói một câu, đột nhiên có người nhớ ra điều gì đó, vịn vào lưng ghế trước nghi hoặc thò đầu ra nhìn: "Ơ, nói đến huấn luyện viên Phạm, huấn luyện viên Phạm đâu rồi?"
"Đúng vậy, sao không thấy huấn luyện viên Phạm..."
Lời vừa dứt, những âm thanh ồn ào trong xe bỗng chốc im bặt. Thông thường, huấn luyện viên Phạm đưa họ ra ngoài thì cũng nên là người đưa họ trở về, nhưng hiện tại người lái xe lại là người khác, trên toàn bộ xe buýt không hề thấy bóng dáng của huấn luyện viên Phạm.
Mọi người im lặng một lúc, sau đó lại nhỏ giọng bàn tán. Những người tinh ý hơn đều có thể nhận ra huấn luyện viên Phạm rốt cuộc đã c.h.ế.t dưới tay ai.
Một nữ huấn luyện viên ngồi cạnh cửa xe kéo nhẹ tay áo Ôn Dao. Khi Ôn Dao nhìn sang, cô ấy nhỏ giọng nói bên tai cô: "Huấn luyện viên Phạm đúng là đồ khốn nạn, nhưng anh ta là huấn luyện viên của trại huấn luyện, anh họ lại là người của tổng bộ căn cứ khu 14, cứ c.h.ế.t như vậy ở bên ngoài liệu có ổn không..."
Ôn Dao cũng trầm tư suy nghĩ. Trong lãnh thổ Đông Châu không có luật lệ nghiêm khắc nào nói rằng không được tùy tiện g.i.ế.c người, chỉ cần người bị g.i.ế.c không có công lao hay bối cảnh gì, hoặc là phạm tội đáng c.h.ế.t thì sẽ không ai truy cứu trách nhiệm.
Nhưng trường hợp của huấn luyện viên Phạm này thì hơi khó nói...
Nếu nói hắn ta không có bản lĩnh thì cũng không đúng, hắn ta b.ắ.n s.ú.n.g rất giỏi, làm huấn luyện viên ở doanh doanh trại cấp Cũng lập được chút công lao nhỏ, còn có người anh họ kia nữa. Nghe nói anh họ của hắn ta, Phạm Lẫm, là một đội trưởng chỉ huy có nhiều chiến công hiển hách, hiện tại còn phụ trách trông coi nhà tù khu 14.
"..."
Lúc đó tâm trạng cô đang bực bội, vung d.a.o quá nhanh, căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Giờ nghĩ lại, cũng không biết có phải đã gây ra rắc rối hay không...
Nữ huấn luyện viên lại nói thêm: "Trước đây những người đắc tội với huấn luyện viên Phạm đều bị anh họ anh ta tìm cách đưa đến tòa nhà thí nghiệm sinh học làm vật thí nghiệm, c.h.ế.t rất thảm..."
Nghe đến đây, Ôn Dao nhìn nữ huấn luyện viên một cái: "Vậy chẳng phải anh họ anh ta cũng lạm dụng chức quyền, trả thù cá nhân sao?"
Nữ huấn luyện viên cũng thở dài: "Haiz, ai bảo người ta có bản lĩnh chứ. Có thể trở thành người của tổng bộ căn cứ khu 14, ở khắp nơi đều có quan hệ, ngay cả trong toàn bộ Đông Châu cũng đều là người có địa vị cao."