Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Chương 81: CHO CẬU, THƯƠNG HẠI CẬU ĐẤY!



Nếu thật sự muốn so sánh quan hệ, thì ở tổng bộ căn cứ khu 14, cô cũng quen biết không ít người.

Người ra đón họ ở trại huấn luyện là huấn luyện viên Trần. Trần Khả Lâm cả đời ghét nhất là loại đàn ông ghê tởm như Phạm Kỳ Dã. Đối với việc tại sao hắn ta không trở về, cô ấy thậm chí còn chẳng buồn hỏi, trực tiếp dẫn đám người bọn họ đi nộp cờ thưởng và nhận tiền vàng.

Trong vòng mười lăm ngày, tổng cộng có sáu mươi bảy người trở về, bốn mươi người đã thành công vào doanh trại cấp C, hai mươi bảy người còn lại thì ở lại doanh trại cấp D tiếp tục huấn luyện, số người bị loại khỏi doanh trại cấp F là không.

Đây là tỷ lệ sống sót khá cao, vượt xa dự đoán của mọi người...

Một số nhóm cảm thấy có thể vào doanh trại cấp C là vinh dự lớn lao, số tiền vàng này họ không dám nhận, nhao nhao đưa tiền vàng đổi được từ cờ thưởng cho Ôn Dao.

Dù sao, chính cô là người đã ngăn cản họ tranh giành lẫn nhau và tự g.i.ế.c hại lẫn nhau, là cô đã yêu cầu mọi người mang theo người bị thương chiến đấu, là cô phụ trách chỉ huy để cả đội đoàn kết lại thành một khối, cũng là cô đã dạy họ những kỹ năng sinh tồn trong tự nhiên, cũng như phương pháp và chiến lược dùng d.a.o g.i.ế.c zombie sống...

Trong đội ngũ đông đảo này, cô chính là trụ cột, là cây kim chỉ nam. Nếu không có sự tổ chức của cô và người đàn ông trung niên kia, một số người mới vào nghề như họ đừng nói là sống sót trở về, có khi còn quay cuồng đến mức không tìm thấy cờ thưởng, bởi vì lúc ban đầu họ hoàn toàn là một đám ô hợp.

Thậm chí, những người này còn được học một bài học, hiểu sâu sắc tại sao các căn cứ ở các khu vực, các châu đều là do chỉ huy dẫn dắt đội ngũ tham gia thực chiến, tại sao đội ngũ càng đoàn kết thì càng mạnh...

Những khái niệm này vốn không phải là thứ mà những người ở tầng lớp của họ có thể tiếp xúc được, nhưng họ đều đã học được từ cô gái trẻ tài năng kia.

Nếu nói việc lấy được cờ thưởng trở về doanh trại coi như là vượt qua bài kiểm tra, vậy thì bài làm của cô hoàn toàn là điểm tuyệt đối, giống như kiểu học bá sửa lại bài sai rồi viết ra đáp án chính xác hoàn hảo hơn vậy.

Ôn Dao mang số tiền vàng được chia về cho nhóm ba người của mình, định chia cho Thu Chí và người đàn ông trung niên kia.

Nào ngờ người đàn ông trung niên xua tay từ chối: "Cầm lấy đi, tôi tuổi này rồi, không vợ không con không vướng bận, cũng không giống các bạn trẻ thích ăn chơi, tôi không cần những thứ này..."

Thu Chí đứng bên cạnh nhìn chằm chằm: "Ông ấy không cần thì hai chúng ta chia?"

Ôn Dao không biểu cảm: "Được, tôi chín cậu một."

Thu Chí: "!!!?"

Chàng trai tóc vàng lập tức ỉu xìu: "Không phải chứ đại tỷ, trên đường đi, em vừa mở đường vừa đỡ đòn cho chị, ngày nào cũng mệt như chó, em không có công lao cũng có khổ lao mà..."

Ôn Dao vừa đếm tiền vàng vừa liếc nhìn cậu ta, như thể nhớ ra điều gì, nghiêm túc nói: "Cậu không phải còn nợ tôi tám đồng vàng sao? Khấu trừ rồi đấy."

Thu Chí nghẹn lời: "... Được rồi."

"Em chỉ là cảm thấy, chị đại chị xem bối cảnh của chị cứng như vậy, chị đâu phải là người thiếu tiền vàng chứ? Em mới là người thật sự nghèo rớt mồng tơi, chị xem hoàn cảnh đáng thương của em mà thương xót em một chút đi..."

Là cô vợ bé bỏ trốn của Minh trưởng quan, nếu cô muốn tiền vàng, chẳng phải là cả rương sao? Cần gì phải thèm thuồng mấy đồng này?

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Ôn Dao nghĩ nghĩ, lại lấy từ trong túi ra một đồng vàng đưa cho Thu Chí: "Cho cậu, thương hại cậu đấy."

Thu Chí không dám chê bai chị đại keo kiệt, im lặng đưa tay nhận lấy: "... Cảm ơn chị đại."

Sau khi hai người chia tiền vàng như học sinh tiểu học, Ôn Dao cũng không định quay về khu biệt thự cổ, cô ấy trước tiên đến phòng y tế của doanh trại tự băng bó vết thương, sau đó định đến ký túc xá thu dọn đồ đạc, rồi đến doanh trại cấp C báo danh.

Nào ngờ cô vừa ra khỏi phòng y tế, đi trên con đường nhựa nhỏ chưa kịp rẽ, một khẩu s.ú.n.g lạnh lẽo đã dí vào đầu cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -



Người đó thậm chí còn không đợi cô kịp phản ứng đã còng tay cô lại, hai tay bị khóa chặt ra sau lưng.

Ôn Dao có thể cảm nhận được người này có thân thủ không tầm thường, giãy giụa hai cái cũng không thoát khỏi sự khống chế của anh ta, bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn về phía người đàn ông lạ mặt mặc đồng phục màu đen phía trước: "Các anh là ai?"

Người đàn ông cao lớn cầm s.ú.n.g đen thấy cô gái này từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, cũng nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Tôi ngược lại muốn hỏi cô, Thu tiểu thư cô rốt cuộc là ai?"

Nói xong, anh ta giơ tay lên, quát lớn: "Mang đi!"

Sau khi bị nhét mạnh vào ghế sau xe, đầu óc Ôn Dao xoay chuyển.

Nhìn trang phục của họ, là người của tổng bộ căn cứ khu 14 Đông Châu...

Nhưng tại sao người của tổng bộ căn cứ khu 14 lại vô cớ bắt cô đi?

Vì cô đã g.i.ế.c Phạm Kỳ Dã, những người không lấy được cờ thưởng đã chạy đi tố cáo với anh họ của Phạm Kỳ Dã?

Hay là vì lần khảo hạch này cô ấy đã thể hiện quá xuất sắc, làm lộ thân phận chỉ huy cũ của Bắc Châu?

Hoặc là cả hai...

Suy nghĩ kỹ càng, cũng chỉ có hai nguyên nhân này.

"..."

Biết vậy thì lúc trước nên kiềm chế một chút.

Ôn Dao bèn nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông đang lái xe, đồng thời thông qua ngũ quan và tướng mạo của anh ta để phân biệt xem anh ta có phải là anh họ của Phạm Kỳ Dã hay không: "Các anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Người đàn ông gầy gò trên ghế phụ lái liếc nhìn cô một cái, cũng tốt bụng trả lời câu hỏi của cô, chỉ là giọng điệu rất mất kiên nhẫn: "Đã còng tay cô rồi, cô nói xem là đi đâu?"

Ôn Dao: "..."

Không ngoài dự đoán là đến nhà tù căn cứ khu 14, đó là một khu nhà lụp xụp bằng xi măng được bao quanh bởi hàng rào sắt, những tên tội phạm quan trọng sẽ bị đưa đến đó để tra tấn.

May mà nơi này cách khu biệt thự cổ không xa, coi như lần này cô thuận đường về nội thành, còn tiết kiệm được tiền xe.

Chỉ là cái còng tay này thật sự hơi khó xử lý, không thể dùng sức giãy ra như dây thừng, mà bị còng ra sau lưng thì cô cũng không rút s.ú.n.g ra được.

Giãy giụa vô ích, Ôn Dao hết cách, chỉ đành tiết kiệm sức lực, yên lặng ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, quyết định đợi đến khi vào nội thành rồi tính tiếp.

Dù sao, ở tổng bộ căn cứ khu 14 có rất nhiều người quen cô, gặp ai cũng có thể được cứu...

...

Lúc này, trong tòa nhà bốn tầng của biệt thự cổ, trước màn hình máy tính trên bàn làm việc, hai người đàn ông đang chăm chú nhìn vào vị trí của chấm đỏ trên bản đồ.

Nhìn thấy chấm đỏ di chuyển nhanh chóng từ ngoại ô phía bắc thành phố về trung tâm thành phố, Quý Minh Trần chống cằm, mỉm cười nhướng mày: "Bác sĩ Lâm, anh xem, cô ấy vừa về thành phố đã muốn đến đây rồi..."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com