Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 129



Anh chống một tay xuống bên cạnh Tiết Linh, gần như bao trùm lấy cô, nhận lấy chiếc bút trên tay cô rồi gõ lên máy tính bảng:

“Chạy đi đâu thế, nãy giờ tôi tìm em khắp nơi.”

Văn Y quay ghế trở lại, dứt khoát tiễn khách:

“Không có chuyện gì thì ra ngoài đi.”

Trong khu trại có cả xe RV lẫn lều bạt. Tiết Linh và Văn Cửu Tắc được phân cho một cái lều riêng, cách biệt một khoảng an toàn với nơi ở của những người khác.

Trên đường từ xe của Văn Y trở về lều, Tiết Linh thấy trong trại có khá nhiều người.

Đa phần là lính, họ đều còn trẻ, mặc đồng phục giống nhau, cầm vũ khí, khi thấy cô và Văn Cửu Tắc liền căng thẳng nhìn chằm chằm, như thể luôn sẵn sàng đề phòng hai người bất ngờ tấn công.

Ngoài ra còn có những nhân viên nghiên cứu, ánh mắt của họ thì càng thêm phần tò mò phấn khích - chỉ cần thấy Tiết Linh và Văn Cửu Tắc đi lại, cử động bình thường, là lộ rõ vẻ hứng thú.

Dùng một từ để miêu tả bọn họ: “thấy mồi là phấn khích.”

Bị ánh mắt như thiêu đốt ấy bám theo, Tiết Linh suýt chút nữa tưởng rằng thân phận người – zombie của mình đã bị đảo lộn.

Tất nhiên, vẫn có người sợ hãi bề ngoài zombie của họ và cố giữ khoảng cách. Nhưng kiểu người "bình thường" như thế lại là số ít ở nơi này.

Hẳn là do có sự dặn dò của Văn Y nên bất kể là lính hay nhà nghiên cứu, dù cảnh giác hay tò mò cũng không có ai dám chủ động tiếp cận, tất cả đều giữ khoảng cách một cách có chừng mực.

Tiết Linh chỉ đi dạo một chút rồi chuẩn bị quay về lều, tránh khiến đám lính bên cạnh tiếp tục căng thẳng, và bản thân cô cũng không thấy thoải mái khi bị nhìn chằm chằm.

Thế nhưng Văn Cửu Tắc lại kéo lấy tay cô, dắt cô thẳng đến khu sinh hoạt đông người nhất trong trại.

Trên bãi đất trống có treo màn chiếu đang phát một chương trình hài. Bên cạnh có bàn ghế, có người đang ăn uống trò chuyện, cũng có người đang tập thể thao.

Khi họ bước đến, tiếng ồn ào trong khu sinh hoạt lập tức nhỏ hẳn lại. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào hai kẻ “dị loại” này.

Nhưng Văn Cửu Tắc chẳng hề bận tâm, anh vẫn như trước kia, hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn của mọi người, ngang nhiên kéo Tiết Linh đi qua khoảng trống mà người ta chủ động nhường ra.

Tiết Linh vốn thấy gò bó, nhưng nhớ lại vô số lần trước đây từng bị anh kéo theo “xã giao” cũng thấy… thôi thì cũng quen rồi.

Dù gì cô vốn đã khác biệt với người xung quanh, nhưng ít ra còn có Văn Cửu Tắc giống cô.

Anh kéo cô đến chỗ ngồi đẹp nhất trước màn chiếu, đúng lúc có người nhường chỗ tránh xa ra, anh lập tức chiếm lấy vị trí ấy cho cô, kiểu bá đạo đặc trưng.

Hai người ngồi cạnh nhau, bắt đầu xem chương trình hài.

Vì Văn Cửu Tắc cư xử quá tự nhiên, Tiết Linh cũng dần buông lỏng, tập trung xem chương trình.

Chương trình khá thú vị, bất giác cô bị cuốn vào, chỉ là lúc thấy tình tiết buồn cười thì không thể cười quá thoải mái được, ngoài ra không có vấn đề gì.

Hai người họ cứ tự nhiên như vậy, khiến dù xung quanh có nghĩ gì, cũng chẳng tiện phản ứng thái quá. Mọi người dần dần quay lại với việc ăn uống hay vận động, chỉ là thỉnh thoảng vẫn liếc mắt về phía hai người kia.

“Zombie… cũng xem chương trình hả? Nhìn y như con người.”

“Tiểu Vũ, cậu từng tham gia thí nghiệm với bác sĩ Văn mà, cậu từng gặp bạn trai bác sĩ chưa? Nghe nói anh ta cũng là zombie đặc biệt, có giống họ không?”

“Tôi cũng không rõ. Lần trước thấy anh Tằng kia thì anh ấy đang nằm im, hoàn toàn không có động tĩnh gì.” 

“Đi theo đội lâu như vậy, chỉ nghe đồn bác sĩ Văn có một mẫu zombie đặc biệt, chưa từng thấy tận mắt, không ngờ giờ lại xuất hiện thêm hai người.”

“Loại zombie thế này là từ đâu ra? Có phải là sản phẩm lỗi của mấy thí nghiệm vắc-xin không?”

“Quên kỷ luật rồi à? Cấm bàn luận chuyện này!”

“Rõ, đội trưởng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

...

Giữa những lời thì thầm xì xào, Tiết Linh vẫn ngồi giữa đám đông xem xong chương trình hài.

Nhưng chương trình tiếp theo là phim truyền hình cô không có hứng thú. Cô liếc mắt về phía hai người đang đánh cầu lông gần đó.

Cầu lông à… Lâu lắm rồi chưa đánh.

Trước đây khi học ở Đại học Sư phạm Du Thành, mỗi khi rảnh vào buổi tối, cô thường ra sân thể thao chơi cầu lông. Văn Cửu Tắc cũng từng chơi với cô.

Tiết Linh chơi ở mức trung bình, còn Văn Cửu Tắc… kỹ thuật của anh không thể dùng từ “giỏi” hay “dở” để đánh giá, mà phải là: điên.

Cô đánh với người khác thì sẽ nhường nhịn để cùng tập luyện. Nhưng anh thì khác, đánh như muốn g.i.ế.c người, cầu mạnh, cú vung lớn, lại còn cố tình đánh hiểm để cô không đỡ nổi.

Tiết Linh đánh hai tiếng cũng không bắt nổi nổi hai quả cầu của anh, tức quá ném luôn vợt mà gào lên:

“Anh đừng có đánh nữa!!”

Gào đến mức cả sân tưởng họ đánh nhau thật.

Khi Tiết Linh còn đang nhớ lại, Văn Cửu Tắc đã cầm lấy máy tính bảng của cô rồi bước đến chỗ hai người đang chơi cầu lông.

Thân hình anh vốn đã dọa người, giờ thành zombie thì càng thêm đáng sợ.

Người chơi trẻ tuổi vừa thấy anh tiến lại gần, tay cầm vợt cứng đờ, bất giác lùi bước, suýt dẫm phải quả cầu rơi dưới chân.

Từ máy tính bảng của Văn Cửu Tắc vang lên giọng nữ điện tử:

“Mượn cái vợt nhé, anh em.”

Cậu kia mặt cứng đơ đưa vợt, rồi lập tức lủi nhanh về phía đám đông, lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.

Văn Cửu Tắc "mượn" xong vợt, ngoắc tay gọi Tiết Linh đến đánh cầu lông.

Tiết Linh lắc đầu.

Anh liền dùng máy tính bảng phát ra dòng chữ:

“Lại đây, lại đây, lại đây...”

Câu thúc giục đầy tính thôi miên cứ lặp đi lặp lại khiến cô chịu không nổi, đành đi tới, gõ:

“Kỹ thuật của anh tệ lắm, em không muốn chơi với anh.”

Anh đáp lại:

“Lần này tôi sẽ chơi đàng hoàng.”

Tiết Linh bán tín bán nghi nhận lấy vợt, đứng vào vị trí đối diện.

Đám đông có người thốt lên:

“Woa, zombie đánh cầu lông kìa!”

Ý thức được nói lớn quá, người đó lập tức ngậm miệng. Nhưng câu đó vừa thốt ra, gần như mọi người trong trại đang rảnh rỗi đều kéo lại vây xem.

Văn Cửu Tắc phát cầu.

Chỉ trong một lượt, Tiết Linh đã xác nhận:

Anh chơi nghiêm túc thì kỹ thuật… đúng là tệ thật.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com