Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 130



Dù không cố tình đánh lệch, nhưng quả cầu mà anh đánh vẫn bay loạn xạ không thể kiểm soát.

Tiết Linh giờ đây phản ứng không còn nhanh như trước, phải chạy trái né phải mới đỡ được cầu, rất nhanh liền thấy chán nản không muốn chơi nữa.

“Hay là để tôi đánh với cô nhé!” Trong đám người vây xem, một cô gái trẻ lấy hết can đảm lên tiếng.

Cô ấy tên là Ngô Oanh, là cao thủ cầu lông, nhìn không nổi cách hai người kia đánh. Hơn nữa, được đánh cầu lông với zombie, chuyện này quá mới mẻ, cô ấy cũng muốn thử một lần.

Nói xong, zombie cao lớn có vẻ ngoài hung dữ cầm vợt tiến về phía cô ấy.

Mọi người đứng quanh Ngô Oanh lập tức lùi lại một bước, bản thân cô ấy cũng căng thẳng đến tim đập thình thịch.

Khi đối phương đưa vợt cho, cô ấy còn phản ứng chậm nửa nhịp mới đưa tay ra nhận, tay hơi run.

Lúc lấy lại tinh thần, cô ấy đã đứng trong sân đấu rồi.

Zombie cao lớn lui ra ngoài, đứng xem cùng những người khác. Phía đối diện, zombie nữ cầm vợt chăm chú chờ cô ấy phát cầu.

Ngô Oanh hít sâu một hơi, bắt đầu trận đấu.

Lúc đó, Văn Y vừa từ xe ra, định đến khu sinh hoạt ăn tối. Còn chưa đi đến nơi, cô ta đã nghe thấy tiếng ồn ào, đến gần mới phát hiện xung quanh bàn ghế ăn uống không còn một ai, tất cả đều chen chúc vây quanh khoảng sân trống, chật kín không còn chỗ hở.

Qua những cái đầu người chen chúc, cô ta chỉ thấy được quả cầu lông thỉnh thoảng bay lên trời.

Một trận cầu lông thôi mà tụ được nhiều người xem vậy sao?

Cô ta còn phát hiện cả người đang nấu ăn cũng buộc tạp dề, tay cầm muôi lớn, giẫm chân liên tục mà hóng từ sau đám đông. Trong khi đó, nồi súp lớn đang nấu ở bên cạnh đã sôi đến mức trào cả ra ngoài.

“Làm gì đấy?” Cô ta hỏi.

Trong đội, Văn Y là người ra quyết định, lại lạnh lùng đến mức khó gần, từ lính canh đến các nhà nghiên cứu đều có chút kiêng dè trước cô ta.

Thấy cô ta đến, đám đông vây quanh dần tản ra, lộ ra hai người đang chơi cầu lông bên trong.

Một là Văn Cửu Tắc, người còn lại là đội phó phụ trách an ninh trại – Tiểu đoàn trưởng Diêu.

Quả cầu gần như sắp bị đánh đến trụi lông, bay qua lại giữa hai bên.

Ban đầu nơi này chỉ là chỗ “trải nghiệm chơi cầu lông với zombie”, sau khi Ngô Oanh tiên phong thử sức, vài cô gái khác cũng lần lượt lên sân chơi với Tiết Linh.

Chẳng phải vì mê cầu lông, mà đơn giản là vì tò mò – zombie giống con người thật sự trông ra sao?

Sau đó, vài lính canh cũng muốn chơi thử, nhưng lại ngại không dám khiêu chiến Tiết Linh, vì thế Văn Cửu Tắc lại quay lại sân đấu.

“Không ngờ hai người thích nghi nhanh thế.” Văn Y bê khay cơm đến bàn ngồi xuống.

Văn Cửu Tắc từ nhỏ đã là kiểu cô độc, chưa từng để tâm đến việc hòa nhập hay bị mọi người xa lánh. Anh có thể chủ động thế này, không cần đoán cũng biết là vì muốn làm người khác vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tiết Linh hôm nay chơi cầu với mấy người, tâm trạng rất tốt, còn ngồi xuống bàn ăn với Văn Y, cũng kéo cả Văn Cửu Tắc ngồi cùng.

Những người vừa chơi vừa xem trận đấu đều bắt đầu ăn cơm, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn, chỉ có trước mặt Tiết Linh và Văn Cửu Tắc là trống trơn không có gì.

“Ngồi xa ra chút, dạo này tôi ăn không ngon, thấy anh lại càng không muốn ăn.” Văn Y nhìn Văn Cửu Tắc nói.

Anh ngồi dựa nghiêng, hai chân dang rộng, khoanh tay không hề có ý định rời đi, còn dùng máy tính bảng gõ hỏi: “Cô nghiên cứu zombie, có biết zombie nếu không ăn thịt người thì có thể ăn cái gì không?”

Nếu thật sự có thứ gì zombie ăn được, thì có thể giúp Tiết Linh giải cơn thèm, vì cô nhìn chằm chằm vào đồ ăn của người ta đến mức ánh mắt sắp rơi vào nồi cơm rồi.

Văn Y liếc anh một cái, lạnh nhạt nói: “Anh đúng là vô tri.”

“Hệ tiêu hóa của zombie đã ngừng hoạt động từ lâu rồi, sao có thể ăn uống như người bình thường?”

“‘Zombie ăn thịt người chỉ là một nhận định sai lầm phổ biến. Trên thực tế, zombie không ăn người, chúng chỉ có xu hướng tấn công nhằm lây nhiễm bằng cách cào và cắn.”

“Nếu zombie thật sự ăn người, thì thành phố lẽ ra toàn là xương người thừa, chứ không phải đám zombie vô tận như bây giờ.”

“Nên nếu có người bị zombie ăn sạch, chỉ có thể nói là người đó xui xẻo, tốc độ lây nhiễm trong cơ thể quá chậm, lại gặp quá nhiều zombie cùng lúc, chúng nhận ra người đó chưa bị nhiễm hoàn toàn nên mỗi con cắn một miếng, cắn đến sạch.”

Văn Y húp một thìa súp rồi nói tiếp: “Anh cũng lang bạt bên ngoài một thời gian rồi, mà mấy điều hiển nhiên này còn chưa quan sát ra à?”

Văn Cửu Tắc chưa từng chú ý. Người bình thường thấy zombie ăn người thì chỉ có g.i.ế.c hoặc chạy, ai mà đứng đó nghiên cứu xem nó ăn đến đâu?

Tiết Linh cũng thấy hơi ngượng, vì cô cũng chưa từng để ý những điều đó.

Văn Cửu Tắc thì đã quen với tính cách của cô ta, chẳng thèm chau mày, chỉ tóm lấy trọng điểm: “Nói cách khác, zombie có đói đến mấy, thì dù ăn gì cũng không no nổi, chỉ có thể chịu đựng đúng không?”

Văn Y thở dài, đặt bát xuống, mới ăn được vài miếng đã bỏ: “Thật ra, thầy tôi cho rằng thứ mà chúng ta gọi là virus zombie có thể là một loại sinh vật ký sinh chưa được biết đến, nói đúng ra, nó không phải virus.”

“Nó ký sinh trong cơ thể con người, khiến cơ thể c.h.ế.t đi, rồi điều khiển xác c.h.ế.t di chuyển với mục đích sinh sản. ‘Lây nhiễm’ chính là cách nó sinh sôi nảy nở.”

“Cảm giác ‘đói’ của zombie, cũng là một cơ chế giả tạo mà sinh vật đó tạo ra, để thúc đẩy vật chủ đi tìm vật thể thích hợp cho quá trình sinh sản.”

Nếu zombie không cần ăn người để duy trì năng lượng, thì chúng lấy gì để hoạt động trong thời gian dài?

Nếu đúng như lời Văn Cửu Tắc, điều khiển cơ thể zombie không phải là virus mà là một sinh vật chưa xác định, vậy nó đến từ đâu? Và tại sao đột nhiên bùng phát?

Zombie không cần ngủ, nên đêm đến nằm trên giường tầng trong lều, đầu Tiết Linh vẫn toàn là những câu hỏi chưa có lời giải.

Chỉ tiếc Văn Y cũng chỉ nói qua loa vài câu rồi quay lại làm việc, chưa kịp nói sâu thêm.

Tiết Linh nằm đó, suy nghĩ lan man, vừa hay thấy một con côn trùng bò ngang qua nóc lều, lại chợt nghĩ:

Nếu sinh vật khiến con người biến thành zombie là một dạng ký sinh trùng, thì chẳng phải trong cơ thể mỗi zombie đều có một con “sâu” sao?

Cô không thể kiểm soát mà bắt đầu tưởng tượng cảnh một con sâu đang bò trong người mình, rùng mình một cái, theo phản xạ đưa tay gãi gãi cánh tay khô cằn.

Văn Cửu Tắc – người đang chiếm một mảng lớn bên cạnh – liền đưa tay nắm lấy cánh tay cô, nhìn kỹ một chút rồi “gừ” lên một tiếng tỏ ý nghi vấn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com