Tiết Linh sau khi được bạn trai cũ chăm sóc đã hoàn toàn buông xuôi, ngay cả Zombie cũng lười biếng không muốn giả vờ, chỉ ngồi cứng đờ ở đó.
Văn Cửu Tắc chải tóc cho cô, gỡ những chỗ tóc rối, rồi ngồi bên cạnh nghiên cứu đống sản phẩm chăm sóc da mà anh tìm được.
Anh cầm hộp và chai, nhìn chữ trên đó rồi tự nói: “Trên chai toàn là tiếng Anh… Ồ là nước dưỡng, cái này sao lại toàn tiếng Nga…”
Anh đổ chất lỏng trong chai ra, xoa xoa rồi ngửi thử, xác nhận: “Là nước.”
Rồi anh nhìn đống sản phẩm chăm sóc da, nắm trán hồi tưởng:
“Trước đây em rửa mặt và chăm sóc da theo quy trình gì nhỉ? Hình như là đầu tiên dùng dưỡng da? Rồi đến sữa? Kem? Hình như còn có dầu, dầu thì dùng lúc nào?”
Anh vận dụng trí óc thông minh của mình, nhìn Tiết Linh như thể đang xác nhận: “Dầu không hòa tan trong nước, không thể dùng chung, nên phải thoa dưỡng da, rồi thoa dầu, đúng không?”
Đúng cái đầu anh! Tiết Linh không chịu nổi nữa!
Nhìn thấy cô sắp nổi loạn, Văn Cửu Tắc nhanh chóng đưa tay giữ chặt cô lại.
Anh giữ chặt Zombie không ngoan ngoãn trong lòng, dùng đầu gối kẹp tay và eo cô lại, rồi dùng bàn tay kẹp cằm Tiết Linh, ngẩng mặt cô lên.
“Đừng nóng, sắp xong rồi.” Nói xong, tay kia đã ấn chất lỏng lên mặt cô.
Tiết Linh cố gắng vùng vẫy, cô rất muốn mắng chửi ầm ầm lên, nhưng Văn Cửu Tắc lại nâng cằm cô lên, ép cô ngậm miệng lại.
“Tôi đang chăm sóc cho em, đừng quậy, không phải lúc nãy tắm rất ngoan sao?”
Không cần phải thở nhưng Tiết Linh cảm thấy như mình đang thở hổn hển.
Anh có chịu xem cho rõ không? Chất lỏng trong chai là nước tẩy trang, không phải nước dưỡng da! Ai lại dùng nước tẩy trang cho bước đầu tiên trong quy trình chăm sóc da chứ!
Anh bị mù à?!
Văn Cửu Tắc kiên quyết thực hiện theo quy trình mà anh tự suy luận ra, chăm sóc da cho cô xong.
Sau khi bị anh chăm sóc một cách lộn xộn, Tiết Linh cảm thấy mình có vẻ còn tiều tụy hơn, đã không còn sức để chống cự lại chiếc váy hoa hướng dương xấu xí đó nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô để cho chiếc váy vàng rực rỡ, xấu xí mặc lên người.
Thật sự cảm ơn, ít nhất Văn Cửu Tắc còn nhớ mặc cho cô cái áo lót, kích cỡ cũng tạm coi là vừa vặn.
“Được rồi, giờ trông em giống như trước đây rồi đấy.” Văn Cửu Tắc đánh giá cô với nụ cười trên mặt.
Tiết Linh thì ngây ra.
Giống như trước đây? Được lắm, trong mắt anh, khi tôi còn sống trông như một cái xác xanh xao với mạch m.á.u đỏ à?
Văn Cửu Tắc vẫn cười nhìn cô, bỗng dưng dùng tay che lấy mặt cô, nhẹ nhàng bóp bóp.
Hành động này rất quen thuộc, đánh thức một số ký ức trong Tiết Linh.
Trước đây, mỗi khi cô cười, Văn Cửu Tắc thường bỗng dưng dùng tay bóp mặt cô, khiến cô đầy thắc mắc.
Hỏi thì anh nói chỉ vì tay hơi ngứa.
Tiết Linh thấy người đàn ông lại ngứa tay, anh nhẹ nhàng hỏi: “Sao em lại biến thành Zombie vậy?”
“Em biến thành Zombie từ khi nào?”
… Anh hỏi muộn quá rồi.
Tiết Linh được chăm sóc sạch sẽ ngồi dưới gốc cây lớn trước cửa một ngôi nhà, Văn Cửu Tắc đã mang cho cô một cái ghế để dưới gốc cây, còn không biết từ đâu tìm được một cái mũ rộng vành phong cách rừng để đội lên đầu cô che nắng.
“Tôi đi tắm một lát, nhanh thôi, em ở đây đợi tôi, đừng chạy loạn.”
Tiết Linh rất muốn trốn đi, nhưng cô biết rằng mình chưa đi được hai trăm mét thì Văn Cửu Tắc đã đuổi kịp rồi.
Cô là một Zombie đi bằng hai chân, đương nhiên không thể chạy nhanh hơn Văn Cửu Tắc có xe bốn bánh.
Hơn nữa, nhìn anh bây giờ chăm sóc một Zombie như chăm sóc bạn gái sống, rõ ràng là tinh thần anh không bình thường, Tiết Linh cũng không dám chọc giận anh.
Ai nói chỉ có người sống sợ người điên, Zombie cũng sợ người điên mà.
Gió nhẹ thổi dưới gốc cây, ngửi thấy mùi sữa tắm trên cơ thể mình, Tiết Linh nghĩ, thôi kệ, Văn Cửu Tắc muốn nuôi cô thì cứ nuôi, chắc cũng không giữ được lâu đâu.