Tại một góc phố xa xa, hai người đàn ông đang lén lút quan sát Tiết Linh, thì thầm bàn bạc với nhau.
Họ là hai anh em, từ khi tận thế đến đã hoạt động ở gần thành phố An Khê, sống bằng cách cướp bóc những người đi đường.
Những kẻ cướp như họ có rất nhiều, thường là nhóm ba đến năm người, phục kích bên đường, chuyên tấn công những người và xe cộ đi một mình.
Trong thời điểm này, những ai dám lái xe ra ngoài một mình đều là những nhân vật không tầm thường, thường sẽ mang theo nhiều tài nguyên, chỉ cần cướp được một người là đã lãi lớn.
Hai anh em hiếm khi gặp được những con mồi béo bở như vậy ở gần An Khê, thấy chiếc xe của Văn Cửu Tắc, họ không khỏi thèm thuồng.
Chiếc xe độ lại, gầm cao, không giống như chiếc xe cũ kỹ mà họ đã lái trong vài năm qua.
“Anh, giờ có động thủ không?”
“Động thủ đi, em đi mở khóa xe, anh sẽ khống chế cái cô gái đó.”
Người em trai, một gã đàn ông đen đúa trẻ tuổi, thèm thuồng nhìn bóng dáng mảnh khảnh trong chiếc váy, khuyến khích:
“Anh ơi, lát nữa mình mang cô gái đó đi luôn nhé, đã rất lâu bọn mình không được chơi đùa rồi!"
Người anh thấp béo hơn, vẻ mặt cũng có chút hưng phấn: “Thì em làm nhanh lên, mở cửa xe xem có thể lái đi không, nếu có thì mình sẽ mang cô gái đó đi luôn.”
Hai người là người địa phương, rất quen thuộc với địa hình xung quanh, trước đây đã từng cướp bóc mà chưa bao giờ thất bại.
Họ đã bị thu hút bởi tiếng động lớn cách đây hai ngày, từ xa thấy một đoàn xe lớn nên không dám lại gần, hôm nay lại gặp một chiếc xe đơn lẻ, ước lượng chỉ có hai người, một nam một nữ.
Lúc này người đàn ông không thấy đâu, chỉ còn lại cô gái ngồi bên ngoài, quả thực là cơ hội ngàn năm có một.
Hai anh em quan sát một lúc, không do dự đã quyết định ra tay.
Người anh từ từ tiếp cận Tiết Linh từ phía sau, trong khi người em thì thẳng tiến đến chiếc xe. Trước đây gã ta làm việc ở cửa hàng sửa xe, mở khóa xe và trộm xe rất thành thạo.
Hai người phối hợp ăn ý, kế hoạch cũng rất tốt, chỉ là có chút sai sót.
Người anh phụ trách khống chế Tiết Linh bất ngờ lao tới từ phía sau, bịt miệng và mũi cô, muốn ngăn cô la lên, nhưng bỗng nhận ra điều không đúng, nhìn thấy đôi mắt đỏ thẫm của một Zombie.
Tiết Linh bị người lạ bịt miệng: ?
Cô lập tức hiểu rõ tình hình, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác.
Cô không thể đấu lại Văn Cửu Tắc - người cơ bắp mạnh mẽ, nhưng sao cô lại thua gã đàn ông béo ụ này được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đúng lúc cánh tay của gã ta đưa đến miệng cô, Tiết Linh không khách khí mà cắn một cái.
“Á!” Người đàn ông thấp béo nhìn thấy dáng vẻ của cô, hoảng sợ kêu lên, như bị điện giật mà buông tay, lăn lông lốc chạy sang một bên.
“Cô gái này là Zombie! Anh bị cô ta cắn rồi!”
Âm thanh tuyệt vọng trong tiếng la của gã ta khiến người em đang mở khóa xe chao đảo.
Tuy Zombie không nhanh nhẹn nhưng lại có sức đề kháng cao, còn mang theo độc nữa.
Gã ta đưa cánh tay cho Zombie cắn một miếng, chỉ cần một lúc là đã biến thành một Zombie mới.
Tiết Linh nhìn thấy gã ta sợ hãi đến nỗi không còn tinh thần thì nhổ m.á.u trong miệng ra.
Đang định lùi lại ngồi xuống, bỗng một tiếng s.ú.n.g vang lên.
Người đàn ông thấp béo lăn lông lốc chạy về phía em trai, ngã xuống đất, đầu nghiêng sang một bên, m.á.u đỏ nhanh chóng chảy ra.
Văn Cửu Tắc bước nhanh từ trong nhà ra, toàn thân ướt sũng, phần trên còn chưa kịp mặc áo, lộ ra cơ n.g.ự.c và bụng quyến rũ, tóc ướt dính vào xương quai xanh, nước không ngừng nhỏ xuống.
Anh cầm s.ú.n.g trong tay, mặt không biểu cảm mà bắn c.h.ế.t một người, sau đó lại chĩa s.ú.n.g vào tên đàn ông đen đúa bên cạnh xe.
Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi sợ hãi ngay lập tức giơ tay cầu xin: “Đừng, đừng! Đừng bắn!”
Gã ta miệng lắp bắp nói một loạt lời cầu xin lộn xộn.
Tiết Linh còn tưởng rằng Văn Cửu Tắc sẽ b.ắ.n thêm một phát, để gã ta đi gặp Diêm Vương cùng với người nằm dưới đất.
Nhưng Văn Cửu Tắc không b.ắ.n nữa, anh chỉ dùng dây trói tên đàn ông đen đúa đó lại.
Kỹ thuật trói người của anh cũng rất thành thạo, tên đàn ông không thể động đậy, bị anh ném ra ngoài sân.
Tiết Linh nhìn anh trói xong, kéo xác của người thấp béo trên đất, lôi gã ta biến mất ở góc sân.
Chẳng bao lâu sau, anh quay lại, hai tay ướt sũng, lau lau bên miệng Tiết Linh.
“Ra sân ngồi đi.”
Tiết Linh nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c anh, không thể không nghĩ, cái cơ bắp này… trông có vẻ rất ngon miệng.
Đây không phải là suy nghĩ vô căn cứ, cô đã từng thử qua.
Tiết Linh chuyển ánh mắt vô hồn của mình đi, không được, không được, không thể ăn thịt người.