Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 131



Trong lều của họ có một chiếc giường tầng bằng sắt, Tiết Linh thấy leo lên trên khá mệt nên chọn nằm tầng dưới, nhưng Văn Cửu Tắc cũng không ngủ ở tầng trên.

Đợi đến khi Tiết Linh nằm ngay ngắn ở tầng dưới, anh liền nằm xuống ngay bên cạnh cô.

Giường đơn đương nhiên không thể chứa nổi hai người, hơn nửa người Văn Cửu Tắc đều nằm ngoài mép giường, anh kê hai cái ghế cạnh giường, rồi gác lưng và chân lên đó.

Đến thế rồi mà vẫn nhất quyết nằm cùng cô.

Tiết Linh đẩy anh lên tầng trên, nhưng anh lại gõ vào máy tính bảng ra hiệu: “Leo lên sợ làm sập giường, đè bẹp em.”

Tiết Linh nói sẽ không đâu, cái giường sắt này trông rất chắc chắn.

Văn Cửu Tắc lập tức đưa tay nắm khung giường lắc mạnh, tiếng cọt kẹt khiến Tiết Linh vội ngăn anh lại.

Cô không chỉ sợ anh dùng sức trâu mà phá giường thật, mà còn lo người ngoài đi ngang nghe tiếng động lại hiểu lầm bọn họ đang làm chuyện gì.

Hai zombie sống theo nếp sinh hoạt con người, cùng nằm chen nhau trong tầng dưới của giường tầng một lúc lâu, Văn Cửu Tắc không phát ra tiếng động nào. Nếu không phải biết zombie không cần ngủ, Tiết Linh còn tưởng anh đã thiếp đi rồi.

Bị anh phát hiện cô đang lén chà tay lên cánh tay, Văn Cửu Tắc co chân, chống lên ghế ngồi dậy, cầm lấy máy tính bảng hỏi: “Cọ tay là vì có sâu bò lên người?”

Tiết Linh lắc đầu.

Cô lấy máy tính bảng, trong ánh sáng mờ của màn hình, nhìn rõ diện mạo hiện tại của Văn Cửu Tắc - làn da xám xanh như một bức tượng vô hồn, trông như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ rơi ra bụi phấn.

Bất chợt cô hỏi: “Trở thành như thế này, anh quen chưa?”

“Quen chứ, trước đây tôi đã ghen tị vì em không cần ăn, không cần ngủ rồi.” Văn Cửu Tắc trả lời.

Dù anh không mở miệng, Tiết Linh cũng có thể tưởng tượng ra điệu bộ thờ ơ, tùy ý của anh khi nói câu đó.

Một dáng vẻ khiến người nghe thật sự tin rằng anh chẳng hề quan tâm điều gì.

Khi Tiết Linh ngồi ăn, nhìn thấy Văn Cửu Tắc cùng mình ngồi xem người khác ăn, mới thật sự có một cảm giác rõ rệt rằng - Văn Cửu Tắc cũng đã trở thành zombie.

Cô từng may mắn vì không mất anh, nhưng giờ lại sinh ra một nỗi trống rỗng và bất lực không thể gọi tên.

Hồi trước, khi phát hiện cô còn ý thức, Văn Cửu Tắc đã từng nói một câu: “Em còn ở đây là tốt rồi.”

Giờ đây Tiết Linh cũng có cùng một cảm giác ấy, nhưng cô nhận ra, cảm giác ấy không phải chỉ là niềm vui đơn thuần, mà còn chất chứa biết bao tiếc nuối và nỗi buồn m.ô.n.g lung.

“Anh cũng đã thành zombie rồi.” Cô gõ lên máy tính bảng.

Văn Cửu Tắc đáp: “Chuyện cũ rích, tôi thành zombie lâu rồi, giờ em mới phát hiện à?”

Tiết Linh: “…”

Sau khi biết từ chỗ Văn Y rằng Văn Cửu Tắc vẫn có thể nói chuyện, Tiết Linh không vạch trần, chỉ muốn xem thử anh có thể giả vờ được bao lâu.

Thế mà đêm nay, hai người lại gõ từng chữ trên máy tính bảng trò chuyện suốt, Văn Cửu Tắc thật sự không phát ra một âm thanh nào, điều đó khiến Tiết Linh bỗng cảm thấy buồn.

Cô hiểu, anh đang cố tình giống cô.

Cũng giống như việc hôm nay anh kéo cô ra khu hoạt động, bước vào giữa đám đông, đều là để chiều theo cảm xúc của cô.

Lúc còn là con người, anh từng vì cô mà tránh xa đám đông, sống cùng cô ở vùng núi hoang vắng, rồi lại bước vào những thành phố đầy rẫy zombie.

Bây giờ thành zombie rồi, chỉ vì cô muốn, anh lại chủ động kéo cô vào chốn đông người.

Giống như những gì cô từng nói với Văn Y, Văn Cửu Tắc thực sự là một người chu đáo và dịu dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tiết Linh vươn tay, ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào làn da lạnh lẽo tái xanh kia.

Trước đây Tiết Linh rất ít khi chủ động thân mật như thế, vì lo sẽ lây nhiễm virus zombie. Giờ thì chẳng cần để tâm nữa, cô ôm rất chặt, cũng chẳng còn bận tâm đến chuyện móng tay có đ.â.m vào da anh hay không.

Bất ngờ bị cô siết chặt, Văn Cửu Tắc đổ người vào gối cô, chân còn đang lơ lửng đặt trên đất.

Một tay bị cô đè lên, tay còn lại anh gõ lên máy tính bảng, hiển thị một loạt nghi vấn:

“Đột nhiên như vậy, là bị mấy người sống ban ngày làm tổn thương rồi?”

“Buồn vì phát hiện họ sợ em?”

“Hay là không thích ánh mắt kỳ quặc của họ?”

Tiết Linh không ngẩng đầu, chỉ phát ra vài tiếng gừ gừ mơ hồ đặc trưng của zombie.

Văn Cửu Tắc vòng tay ôm cô, dịch người vào chỗ cô nằm ban nãy, gác chân lên khung giường.

“Lại nghĩ ngợi gì rồi, muốn khóc à? Nói thử xem?”

Giọng nữ phát ra từ máy tính bảng, chẳng hiểu sao lại khiến Tiết Linh nghe ra chút ý trêu ghẹo.

Cô lập tức ngẩng lên, giật lấy máy tính bảng: “Em không định khóc.”

“Oh, vậy chắc là tới nửa đêm rồi, bắt đầu emo* đây mà?”

*là một từ mượn phổ biến trong tiếng Việt hiện đại, nhất là trong văn nói và giao tiếp phi chính thức, dùng để chỉ trạng thái cảm xúc tiêu cực như buồn bã, u uất, thất vọng, dễ tủi thân, hay suy nghĩ lung tung, thường không có lý do cụ thể, đặc biệt là vào buổi tối hay lúc một mình.

Tiết Linh giữ chặt máy tính bảng không cho anh gõ nữa.

Cô gõ một đoạn rồi lại xóa, cứ sửa tới sửa lui một lúc lâu, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Nếu thật sự anh không muốn ở lại đây, bọn mình có thể nghĩ cách rời đi.”

Văn Cửu Tắc cuối cùng cũng hiểu tại sao giữa đêm hôm cô lại buồn bã như vậy.

Cô luôn như thế, khi bản thân thấy vui vẻ rồi thì lại bắt đầu lo lắng người bên cạnh có cảm thấy hạnh phúc như cô không. Nếu không giống, cô sẽ thấy niềm vui của mình dường như là một điều sai trái.

“Tôi ở đâu cũng được, chỉ là chán Văn Y quá rồi.” Văn Cửu Tắc trả lời.

Anh lo một lúc sơ ý không để ý, Tiết Linh lại bị Văn Y đem ra mổ xẻ. Cô ta là kiểu người đủ lạnh lùng để thật sự làm chuyện đó.

“Yên tâm đi, ở đây cũng tốt mà, không cần lái xe, không phải lang thang, không có áp lực gì cả. Zombie đừng nghĩ nhiều, nghĩ nhiều là hỏng não nhanh đấy.”

Tiết Linh: “…”

“Chẳng lẽ là không nỡ vì mấy hôm nữa tôi phải đi? Không nỡ thì nói thẳng ra đi.” Văn Cửu Tắc trượt máy tính bảng, tiếp tục gõ.

Tiết Linh: “…”

Đối mặt với cái bản mặt đáng ghét kia, cô thật sự không muốn thừa nhận là mình không nỡ anh đi.

Cuối cùng, hai người thức cả đêm, chỉ để tán gẫu những chuyện chẳng đâu vào đâu.

Cả hai đều không thể nói chuyện, chỉ trò chuyện qua bàn phím của máy tính bảng, khiến Tiết Linh bất giác nhớ lại chuyện cũ.

Hồi hai người mới yêu nhau, Văn Cửu Tắc không thích tán gẫu bằng tin nhắn.

So với người cùng lứa thích nhắn tin hay gửi voice, anh thích gọi điện trực tiếp, hoặc gặp mặt nói chuyện hơn.

Lúc mới xác định quan hệ, Tiết Linh vẫn chưa hiểu rõ thói quen của anh, từng chủ động gượng gạo nhắn tin trò chuyện, nhưng lần nào Văn Cửu Tắc cũng trả lời rất ngắn gọn.

Cô từng thấy buồn vì mấy dòng phản hồi lạnh nhạt ấy, nhưng mỗi khi ngẩng đầu lên lại thấy anh đã đứng ở cửa phòng học chung của bọn họ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com