Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 142



“Thành phố Đông Hải khá xa, còn phải mất thêm một đoạn nữa.” Trong khi vẻ ngoài lạnh lùng của Thẩm đội trưởng lại không hề tương xứng với sự tinh tế trong nội tâm anh ta .

Anh ta quan sát Văn Cửu Tắc một lúc, rồi thẳng thắn hỏi: “Anh đang nhớ Tiết Linh à?”

Văn Cửu Tắc: “…”

Nói là nhớ thì không chính xác, lo lắng mới đúng hơn.

Vấn đề này bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn kể từ lần họ gặp lại vào năm ngoái. Chỉ cần Tiết Linh không ở cạnh anh, anh sẽ không kìm được mà tưởng tượng ra đủ loại tình huống nguy hiểm và khó khăn mà cô có thể gặp phải.

Thời gian rời xa cô càng lâu, anh lại càng sốt ruột. Ngay cả cuốn sách hướng dẫn luôn cầm trong tay, giờ anh cũng chẳng còn kiên nhẫn đọc tiếp.

Bầu không khí xung quanh anh giống hệt một con thú lớn bị nhốt trong lồng, cứ đi qua đi lại không ngừng, khiến các binh sĩ bên cạnh vô thức cảm thấy căng thẳng, chỉ muốn tránh xa anh.

Trong không khí áp lực ấy, cuối cùng họ cũng đến được thành phố Đông Hải, chuẩn bị bắt đầu hành động.

Cây cầu lớn dẫn vào Đông Hải đã bị phá hủy, họ buộc phải dùng thuyền để vượt sông, nhưng trên sông lại nổi đầy zombie.

Những zombie này vẫn chưa hoàn toàn “chết”, chỉ cần cảm nhận được khí tức của con người là chúng sẽ lập tức tấn công.

Trong một nhiệm vụ trước đó, đội tác chiến đã dùng thuyền nhỏ để qua sông, kết quả là bị quá nhiều zombie bám theo khiến thuyền lật, làm c.h.ế.t mấy người ngay bước đầu tiên của nhiệm vụ.

Lần này họ quyết định tìm một con tàu lớn hơn.

Thẩm đội trưởng nói: “Theo tài liệu thu thập được, ở huyện Hàn Thành ven sông có một xưởng đóng tàu. Chúng ta sẽ đến đó trước để tìm tàu, trong đội có tân binh Giả Hậu rất giỏi về đóng và lái tàu.”

Một người đàn ông trung niên đứng bật dậy, vẻ mặt đầy tự hào, nhưng chưa kịp nói gì thì bị Văn Cửu Tắc ngắt lời.

“Quá chậm. Mọi người cứ đi tìm tàu, tôi sẽ dùng xuồng máy vượt sông trước, hành động riêng.” Giọng anh khàn khàn, ngắt câu không lưu loát, khiến nhiều người lần đầu nghe anh nói đều tỏ ra kinh ngạc.

Giả Hậu chưa kịp phản ứng, liền nổi giận: “Anh đâu phải đội trưởng, còn muốn vượt quyền Thẩm đội trưởng hành động? Thật là không biết trời cao đất dày, tưởng mình biến thành zombie là muốn làm gì thì làm chắc?”

Văn Cửu Tắc chẳng thèm đáp, chỉ nhìn về phía Thẩm đội trưởng.

Thẩm đội trưởng trầm ngâm một lúc, nhớ đến lời dặn của Hách đội trưởng trước lúc lên đường, rồi nói:

“Nhiệm vụ lần này, anh là người giữ vai trò trọng yếu, có toàn quyền quyết định. Nếu anh thấy như vậy là tốt hơn, thì cứ làm theo cách anh nói. Anh xuất phát trước, chúng tôi sẽ từ từ tiến lên phía sau để tiếp ứng.”

Văn Cửu Tắc đứng dậy, chẳng bận tâm đến ánh mắt của người khác, dứt khoát rời đi.

“Kiêu căng thật.” Có người thì thầm.

“Một mình anh ta nghĩ là có thể hoàn thành nhiệm vụ sao? Vậy gọi tụi mình đến làm gì?”

“Chờ xem đi, không chừng lát nữa lại quay về xin giúp đỡ thôi.”

Văn Cửu Tắc biết rõ trong lòng mình đang bứt rứt, nhưng anh lại là kiểu người càng lo lắng thì càng bình tĩnh.

Mang theo một phần đạn dược và vũ khí, anh một mình lên xuồng máy. Đứng trên mũi xuồng, một tay điều khiển phương hướng, tay còn lại cầm s.ú.n.g sẵn sàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Zombie trong sông giống như lá sen trôi nổi, tầng tầng lớp lớp. Có con cơ thể đã thối rữa, nhưng nghe tiếng động vẫn cố gắng ngẩng lên khuôn mặt mục nát.

Chúng bị tiếng động hấp dẫn tiến lại gần, nhưng không cảm nhận được hơi thở con người, nên không quá hưng phấn, cũng ít con cố bò lên xuồng.

Văn Cửu Tắc nâng súng, một phát b.ắ.n nát đầu con zombie đang bám vào mạn thuyền.

Thi thể rơi xuống nước, bị xuồng máy đẩy văng sang hai bên, làm b.ắ.n lên từng mảng nước xám đen văng lên thân xuồng.

Con sông này trước kia vốn đã bị ô nhiễm nặng, vậy mà vẫn có cư dân sống ven sông sử dụng nước và đánh cá. Giờ thì đầy zombie trôi nổi, dòng nước đã biến thành màu xám đen nồng nặc, hoàn toàn không thể dùng được nữa.

Nếu ai lỡ uống phải nước này, rất có thể sẽ bị nhiễm virus.

Khi xuồng đi qua cây cầu sập, bắt đầu tiếp cận bờ sông thành phố Đông Hải thì số lượng zombie càng lúc càng đông.

Thành phố không còn người sống, phía bên kia là biển, zombie không thể vượt biển, chỉ có thể dần chuyển sang bên con sông lớn.

Đợi đến khi những zombie không biết bơi kia phủ kín mặt sông, cả hàng tỷ zombie trong thành phố Đông Hải sẽ từng bước giẫm lên “đồng loại” để tiến sang bờ bên kia, giống như đàn chim di cư, đổ về nơi còn người sống.

Khi sắp tới bờ, xuồng hoàn toàn không thể di chuyển tiếp. Văn Cửu Tắc đeo ba lô, nhảy khỏi xuồng, bước đi trên xác zombie chất thành lớp, dọc theo dòng nước đen bốc mùi hôi thối tiến về phía bờ.

Cảm giác giẫm lên những khối thịt thối, thỉnh thoảng còn có cái động đậy dưới chân, khiến người ta chỉ muốn nôn mửa.

Với con người, đây đúng là một đầm lầy c.h.ế.t chóc.

Thẩm đội trưởng từng nói, đội tác chiến trước đó thất bại trong việc rút lui, đã bỏ lại vài chiếc xe và vũ khí trong thành phố.

Giờ đây, anh phải tìm được chiếc xe còn dùng được, rồi theo chỉ dẫn của Văn Y tìm đến viện nghiên cứu sinh học kia.

Thành phố Đông Hải hiện tại đã tạo thành một cục diện rất kỳ quái.

Khu trung tâm sầm uất trước đây vẫn còn nhiều zombie lang thang như ruồi mất đầu.

Ở giữa thành phố, phần lớn zombie đã di chuyển ra vùng ven, tập trung dày đặc ở các lối ra, khiến việc vào thành phố hay vào trung tâm đều rất khó khăn. Chỉ có khu vực ở giữa là số lượng zombie ít nhất.

Xe cộ mà đội trước để lại cũng nằm trong khu vực này.

Văn Cửu Tắc tìm được một chiếc xe còn dùng được, anh không để tâm đến m.á.u me dính trên xe, chui vào trong, kiểm tra và tìm thứ gì còn dùng được.

Khởi động xe, dựa vào bản đồ do Văn Y và mọi người cung cấp, anh trực chỉ hướng đến viện nghiên cứu sinh học kia.

Khắp thành phố Đông Hải là cảnh tượng hỗn loạn sau thảm họa. Nhiều con đường bị kẹt cứng vì dòng xe ùn tắc, zombie chen chúc giẫm đạp lên nhau.

Trước cửa nhiều khu dân cư và tòa nhà là những chướng ngại vật được dựng tạm bằng đồ đạc. Có lẽ người bên trong từng cố chống đỡ, nhưng Đông Hải – giờ đây là một hòn đảo biệt lập – đã không cho họ cơ hội tồn tại lâu.

Chướng ngại vật dày đặc khắp các tuyến đường, nhiều con đường bị phá hủy hoàn toàn.

Văn Cửu Tắc thử hết lối này đến lối khác, cuối cùng vẫn không tìm được đường thông, chỉ còn cách tự mình dọn lối.

Anh lấy vũ khí xuống xe, dùng đạn nổ để thu hút zombie đang lang thang, dồn càng nhiều chúng vào một con phố càng tốt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com