Anh leo lên hai tòa nhà hai bên đường, tính toán vị trí và góc độ rồi lắp đặt thiết bị nổ, cho nổ sập một phần công trình ở hai đầu tuyến phố, chặn hết đám zombie trong cả khu phố lại.
Dùng ít đạn dược nhất để đạt được hiệu quả tối ưu nhất.
Bên kia con sông lớn của thành phố Đông Hải, các thành viên trong đội đặc nhiệm trú đóng đều nghe thấy tiếng nổ đì đùng vang lên từ trung tâm thành phố, xen lẫn đôi lúc còn có cả tiếng nhà cửa đổ sập.
Âm thanh dữ dội kéo dài từ ban ngày đến tận đêm khuya, gần như không ngừng nghỉ ngoài một quãng ngắn ở giữa.
Không một ai trong đội ngủ nổi suốt đêm đó. Những người từng buông lời mỉa mai khi trước giờ đều cứng họng, không thốt nổi câu nào nữa khi nghe tiếng nổ liên miên.
Các binh lính chỉ biết lắng nghe trong lòng mà xót xa cho số lượng đạn dược bị tiêu hao. Nhiệm vụ thường ngày của họ thì tiết kiệm từng viên một.
Đội trưởng Thẩm Chương vẫn đang xử lý chuyện liên quan đến tàu thuyền, cũng không nhịn được mà nảy sinh nghi ngờ: "Bọn họ có cung cấp cho Văn Cửu Tắc nhiều vũ khí đạn dược như thế sao?"
Không hề có, nhưng anh luôn biết tận dụng mọi nguồn lực tại chỗ. Trong thời kỳ tận thế, thứ gì cũng thiếu, riêng anh là kẻ lão luyện trong việc lùng sục vật tư.
Thành phố Đông Hải rộng lớn, không ít nơi còn lưu lại s.ú.n.g đạn và các loại vũ khí hữu ích. Qua tay xử lý và cải tạo sơ sơ của anh, thế là đủ để mở ra một con đường máu.
Toàn bộ số đồ đó đều là anh nhặt được, nên chẳng cần tiếc làm gì.
Anh chỉ chọn cách hiệu quả nhất - tiến công bằng bạo lực.
Giải quyết xong đám zombie, tiếp theo là những chiếc xe chắn đường. Anh tìm được một chiếc xe ủi chuyên dùng cho xây dựng, không khách sáo mà lái xe ủi thẳng, đẩy toàn bộ xe chắn đường sang hai bên.
Bất kể là ô tô vài chục ngàn hay siêu xe hàng triệu, thậm chí còn kèm cả lũ zombie bị mắc kẹt trong xe, tất cả đều bị anh tùy tiện ép chặt vào nhau, ủi gọn sang bên đường.
Một con đường tử thần từng nuốt trọn biết bao sinh mạng, nơi mà hai đội đặc nhiệm trước đều không vượt qua được, nay đã bị Văn Cửu Tắc phá nổ và ủi sạch, biến nó thành “con đường tử vong của zombie” theo một nghĩa khác.
Anh mất hai ngày một đêm để dọn dẹp ra một con đường thẳng dẫn đến viện nghiên cứu sinh học.
Đội của Thẩm Chương còn chưa đuổi kịp, nhưng anh cũng chẳng để tâm. Anh vốn là người hành động độc lập, chưa bao giờ cần ai giúp đỡ.
Kinh nghiệm đi cùng các đoàn xe trước kia cho anh thấy rằng, nhiều người không đồng nghĩa với làm việc hiệu quả hơn, thậm chí còn dễ phát sinh rắc rối và đấu đá nội bộ.
Anh thích tự mình kiểm soát tiến độ nhiệm vụ, tiết kiệm thời gian, hoàn thành công việc càng nhanh càng tốt.
Lấy đồ trong viện nghiên cứu sinh học là công đoạn khó nhất trong nhiệm vụ lần này.
Người đầy bụi bặm, anh xoa bóp mấy ngón tay đã cứng đơ, xách hộp công cụ lên, tiến đến mở cánh cửa của viện nghiên cứu.
Đội trưởng Thẩm Chương là người cẩn trọng, làm việc luôn có kế hoạch rõ ràng và chuẩn bị sẵn đường lui. Cũng chính nhờ sự thận trọng đó mà tướng Hách mới giao cho anh ta nhiệm vụ này.
Do đã nắm được thất bại và độ nguy hiểm của hai lần hành động trước, dù lần này có Văn Cửu Tắc tham gia, Thẩm Chương vẫn tiến hành sắp xếp tỉ mỉ, đảm bảo nếu anh thất bại, họ vẫn có thể tiếp tục nhiệm vụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thế nhưng anh ta không ngờ, khi vừa hoàn tất việc bố trí, dẫn theo vài chục người vượt sông an toàn sang bờ Đông Hải, chuẩn bị tiến vào nội thành thì thấy Văn Cửu Tắc quay lại rồi.
Anh lái xe trở về, chở theo đầy đủ các vật phẩm nhiệm vụ, gồm cả thiết bị thí nghiệm và tài liệu quý giá trong viện nghiên cứu.
Thẩm Chương: “…”
Chúng tôi… mới vừa xuống tàu?
Lần hiếm hoi anh ta cứng họng, trong khi Văn Cửu Tắc đã mất kiên nhẫn, thúc giục: “Không yên tâm, thì kiểm tra… đi.”
“Không có vấn đề thì về.”
Anh không thiếu một món nào trong danh sách nhiệm vụ, mà cũng không thừa ra bất kỳ thứ gì ngoài danh sách.
Chủ trương rõ ràng: chỉ làm việc trong phận sự, không làm thừa một ly.
Thẩm Chương kiểm tra xong đồ đạc mà vẫn chưa hoàn hồn.
Xong rồi? Nhiệm vụ… kết thúc thật rồi?
Trên mặt anh ta không biểu lộ gì, thậm chí còn không quên dặn binh lính cẩn thận khiêng đồ lên tàu để vận chuyển về.
Lúc trở về bờ, chuẩn bị rời thành phố Đông Hải quay lại căn cứ Bắc Chính, có một người lính lầm bầm: “Chúng ta đi theo làm gì? Thành ra chỉ là bốc vác thôi à?”
Thẩm Chương hoàn hồn, vỗ vai người kia, nở nụ cười: “Thế này không tốt sao? Tất cả đều có thể bình an trở về.”
Có người nhìn theo bóng Văn Cửu Tắc ngồi lại đúng vị trí cũ trên xe, không nhịn được lẩm bẩm: “Tôi cũng muốn làm zombie như vậy, nhiệm vụ gì cũng tiện ghê.”
Vài nhân tài được điều đặc biệt lần này chưa kịp phát huy sở trường, ngơ ngác lên xe trở về như cũ.
Ai có thể ngờ, nhiệm vụ vốn dự kiến kéo dài vài tháng, lại hoàn thành trong chưa tới một tháng. Mà tốn thời gian nhất, hóa ra là việc di chuyển.
Cảm giác như một kỳ thi đầy gian nan, đề khó nhất thì lại được mở sách chép bài, bọn họ chỉ cần copy thôi là xong.
Lúc quay về, Văn Cửu Tắc vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt xa cách như lúc mới đi, nhưng bầu không khí trong xe đã tốt hơn rất nhiều, trên mặt mấy binh lính đã có nụ cười, thậm chí có người còn dám nói chuyện trước mặt anh.
Trong lúc đội nghỉ ngơi, anh ra bên bờ sông gần đó, xách nước lên dội người thêm hai lần.
Toàn thân ướt sũng, anh giơ tay ngửi ngửi, vẫn cảm thấy trên người còn có mùi gì đó lạ lạ.
Tắm rửa vài lượt, anh từ dưới sông bước lên mặc lại quần áo, rồi cầm lấy chiếc hộp đỏ đặt bên cạnh áo, mở ra nhìn một cái rồi cất vào túi áo.
Anh không biết một mình ở căn cứ, Tiết Linh có quen không, có bị người ta xa lánh hay không.