Văn Cửu Tắc đẩy Tiết Linh vào sân, chỉnh lại ghế cho cô, rồi tự đi về tiếp tục tắm mà chưa xong. Chẳng bao lâu sau, anh bước ra với chiếc áo phông trắng rộng thùng thình.
Tiết Linh nghi ngờ không biết anh có tắm sạch sẽ không.
Cô nhìn anh mang chiếc áo đã thay ra, vắt khô rồi treo lên sân, lại lau chùi đôi giày ủng bẩn, cuối cùng thì lấy ra một viên đá mài d.a.o và bắt đầu mài.
Trong tiếng mài d.a.o của anh, người đàn ông đen đúa bị trói không xa Tiết Linh bắt đầu rên rỉ.
Tiết Linh liếc nhìn gã ta, thầm nghĩ sao mà gã ta khóc to thế, anh mài d.a.o có phải để cắt tiết gã ta đâu.
Sau một thời gian dài, khi Văn Cửu Tắc mài xong dao, anh bỗng thở dài, ngẩng đầu nhìn Tiết Linh:
“Không muốn ăn à?”
Tiết Linh: ?
Cô phản ứng một chút, khó khăn lắm mới hiểu ý của Văn Cửu Tắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu cô còn là người, thì vào khoảnh khắc đó, cả người sẽ nổi da gà.
Người đàn ông đen đúa bị trói bên cạnh chính là món ăn mà Văn Cửu Tắc chuẩn bị cho cô.
Hóa ra vừa rồi anh chỉ chờ cô ăn.
Không ngờ anh lại để tên đàn ông đó nằm dưới chân cô, cô còn tưởng anh cố ý dọa gã ta, muốn nói rằng ác nhân tự có Zombie xử lý.
Kết quả là…
Tiết Linh nhìn chằm chằm vào Văn Cửu Tắc khi anh tiến lại gần, nửa quỳ xuống trước mặt cô hỏi: “Đã biến thành Zombie rồi mà còn kén ăn à?”
Biểu cảm của anh bình thản, mang theo nụ cười bất đắc dĩ, kết hợp với những lời anh nói khiến người ta rợn tóc gáy.
“Hay là, không dễ ăn, cần tôi giúp em cắt một chút không?”
Lần trước anh nói như vậy là khi hai người cùng đi ăn bò bít tết.
Khuôn mặt Tiết Linh cứng đờ, không thể hiện cảm xúc gì, cô rất muốn túm lấy mái tóc ướt sũng của anh mà gào lên: Anh là Zombie hay tôi mới là Zombie?!