Cô không ngừng nghĩ đến khả năng này, khi về nhà giúp mẹ nấu ăn, vì phân tâm mà làm phỏng tay.
“Nhanh lên, lại đây xả nước lạnh, sao lại bất cẩn vậy chứ.” Mẹ kéo tay cô xả nước.
“Linh Linh, dạo này con có vẻ mệt mỏi đúng không? Mẹ không muốn ép con lấy chồng, chỉ hy vọng con có thể sống tốt hơn một chút. Nếu con thực sự không muốn, thì thôi, cứ ở bên chúng ta.”
Mẹ dừng một chút rồi nói tiếp: “Đừng để ý đến những lời khó nghe của anh trai và chị gái, cứ coi như không nghe thấy.”
Tiết Linh không biết làm sao nói với mẹ về ý nghĩ ngày càng mãnh liệt trong lòng mình.
Cuối cùng cô nói: “Con không sao, con ổn mà.”
Giống như mỗi lần nói chuyện điện thoại với mẹ khi còn nhỏ.
Mẹ không biết có tin lời cô không, đưa tay sờ lên mu bàn tay đỏ rát và thô ráp của cô.
“Bây giờ thời thế này, cái gì cũng khó nói trước. Mẹ chỉ hy vọng con gái mẹ có thể vui vẻ một chút.”
Tiết Linh đột nhiên buột miệng: “Mẹ, con muốn ra ngoài một mình một chuyến.”
Lời vừa nói ra, Tiết Linh cảm thấy một sự nhẹ nhõm và háo hức khó tả.
Cô thấy ánh mắt ngạc nhiên của mẹ, cùng sự lo lắng muốn nói lại thôi, rồi lặp lại: “Con muốn ra ngoài một chuyến. Đừng lo, mẹ ạ.”
Ngoài mẹ, cô không nói với ai, thu dọn một balo nhỏ, mang theo vũ khí của mình, rồi đến cổng thành thuê xe.
Gần tiệm cho thuê xe có một nhóm thanh niên đang trò chuyện, họ ở đây chờ việc làm.
Thấy Tiết Linh, một chàng trai trẻ trạc tuổi cô tiến lại gần.
“Chị dâu, sao chị lại một mình đến thuê xe vậy?”
Tiết Linh nhận ra anh ta, là em út của Trần Tân.
“Tôi không phải chị dâu của cậu, và tôi cũng không có ý định lấy anh trai cậu.” Tiết Linh vừa dứt lời, cậu ta giơ tay chặn trước mặt cô.
“Chị có gì không hài lòng với anh em, nói đi?” Cậu ta hạ giọng, tự cho là phong độ: “Lấy vào nhà em có gì không tốt? Sau này không chỉ anh em thương chị, em cũng sẽ thương chị.”
Tiết Linh hiểu ý cậu ta, cảm thấy muốn ói.
Giận dữ hay giải thích với loại người này đều vô ích, họ chỉ xem sự từ chối như một cuộc mặc cả, luôn đặt mình vào vị trí của kẻ đi mua dâm khi đối mặt với phụ nữ.
Tiết Linh bấm một nút trong tay, ngay lập tức góc này vang lên tiếng còi báo động chói tai.
Tất cả mọi người xung quanh, cùng nhân viên an ninh đứng gác đều vô thức nhìn về phía này.
Cậu ta cứng đờ tại chỗ, chửi thề một câu.
Tiết Linh nói: “Nhường đường.”
Cô còn việc phải làm.
Tiết Linh học lái xe sau tận thế, cơ hội cô lái xe không nhiều, thỉnh thoảng chỉ thay cho cha dượng để ông ta nghỉ ngơi.
Nhưng cô lái rất ổn, từ thành phố Tân Nghiễn tiến lên.
Con đường vài ngày trước mới đi qua, cô còn nhớ rõ.
Lần đầu tiên rời khỏi căn cứ an toàn một mình, Tiết Linh không hề căng thẳng, ngược lại cảm thấy một sự nhẹ nhõm như cuối cùng có thể tự do thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô đi đến căn nhà giam giữ Văn Cửu Tắc, đẩy cửa, nhưng không thấy anh – người lẽ ra phải ở trong phòng.
Cô không biết rằng, khi cô lái xe đến thành phố Tân Nghiễn, Văn Cửu Tắc đã cưỡi xe máy đuổi theo phía sau một cách điên cuồng.
Văn Cửu Tắc không ngờ cô đột nhiên một mình chạy ra khỏi căn cứ để tìm anh.
Mới đây, qua ống nhòm anh thấy cô rời đi, anh lập tức đuổi theo, nhưng vẫn chậm một bước.
“Văn Cửu Tắc?” Anh nghe thấy tiếng gọi căng thẳng của Tiết Linh từ sân trước.
Văn Cửu Tắc tháo mũ bảo hiểm ném sang một bên, tiện tay ném xe máy vào bụi cỏ, bước lớn về phía Tiết Linh.
Bây giờ không thể giả vờ như chưa từng rời đi, anh trực tiếp tìm một chỗ nằm xuống, chờ Tiết Linh ra và phát hiện.
Tiết Linh không thấy Văn Cửu Tắc trong phòng, cũng không tìm thấy anh trong sân, hoảng loạn chạy ra ngoài, nhìn quanh.
Đột nhiên cô chú ý đến một "xác chết" bất động bên đường.
Zombie không động đậy khi có người đến gần, chỉ có một khả năng: nó đã c.h.ế.t hẳn.
“Văn Cửu Tắc?”
Tiết Linh tiến lại gần, chạm vào cánh tay lạnh cứng của anh. Vài giây sau, cô áp mặt vào n.g.ự.c anh. Cô cố gắng chớp mắt để xua đi cảm giác cay xè, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được.
“Ư… Văn Cửu Tắc.”
Mới khóc được một tiếng, "xác chết" đột nhiên đưa tay ôm lấy cô.
Tiết Linh: “…”
Tiết Linh: “A!”
Quả nhiên bị dọa đến nhảy dựng lên ngay tại chỗ.
Xác c.h.ế.t ôm cô – nó sống lại rồi!
Tiết Linh bật ra xa, kinh hồn bạt vía nhìn Văn Cửu Tắc ngồi dậy.
Cô thề cô thấy tên khốn này kéo khóe miệng, tuy có chút cứng nhắc và méo mó, nhưng đó rõ ràng là một nụ cười.
Zombie cũng biết cười sao? Hay là cô hoa mắt?
Tiết Linh phản ứng hai giây, nhìn kỹ lại, Văn Cửu Tắc lại trở về vẻ mặt vô cảm của zombie.
Trong lòng cô lần nữa nảy sinh nghi ngờ, nhưng kinh nghiệm g.i.ế.c zombie hơn hai năm khiến cô cảm thấy nghi ngờ của mình chỉ là tưởng tượng viển vông.
Lúc này, Văn Cửu Tắc đứng dậy, như một con ruồi không đầu bắt đầu lảo đảo, đi khập khiễng, dường như không tìm được hướng, bước về phía khác.
“Đợi đã!” Tiết Linh không kịp nghĩ nhiều, nhặt công cụ vừa để sang một bên đuổi theo.
Con zombie bạn trai cũ kỳ lạ này không dừng lại vì tiếng gọi của cô, ngược lại còn thong dong bước đi xa như đi dạo.
Tiết Linh cầm nĩa chống bạo loạn, không chút khách sáo đ.â.m anh ngã xuống đất: “Tôi bảo anh đợi mà!”
Lần này Tiết Linh chuẩn bị đầy đủ, cô trói tay anh, đeo găng tay, kiểm tra kỹ lưỡng da, mắt, nhịp tim và mạch của anh, cuối cùng bóp mặt anh để quan sát răng.
Sau khi biến thành zombie, răng không thể giả mạo, vì răng mới mọc ra sẽ rất sắc nhọn.
Tiết Linh vốn còn chuẩn bị kìm, nhưng thấy Văn Cửu Tắc ngoan ngoãn như vậy, do dự một chút, cuối cùng dùng tay đeo găng trực tiếp bẻ răng anh ra xem.