Tiết Linh im lặng một lúc, đặt tay lên vai Văn Cửu Tắc, hỏi: “Sao anh không tấn công tôi? Anh còn lý trí đúng không? Anh còn nhớ tôi đúng không?”
Zombie không trả lời cô, chỉ nhìn cô.
“Nói đi, vừa nãy anh có cười không?”
“Văn Cửu Tắc… sao anh lại như vậy chứ.”
Sao anh không tấn công cô như một con zombie bình thường, sao lại cho cô hy vọng không thể nào, rồi lại khiến cô thất vọng?
“Tôi thật sự, thật sự hận anh c.h.ế.t đi được, sao lại đột nhiên xuất hiện như vậy.” Cô khóc rất thảm, chân không ngừng đạp mạnh vào Văn Cửu Tắc.
Rồi cô nhanh chóng lấy dây trói chân anh, mắt đỏ hoe kéo xuống một chiếc xe đẩy nhỏ từ xe, hung hăng nhét anh lên xe đẩy, nhồi vào cốp sau đã được cải tạo.
Văn Cửu Tắc bị cô xốc xáo, thầm nghĩ: Làm vậy tốn sức thế làm gì?
Hôm nay cô đến đây rốt cuộc là để làm gì?
Tiết Linh định đưa Văn Cửu Tắc đi, đến một nơi có nhiều zombie hơn.
Thành phố Tân Nghiễn còn vài khu vực có rất nhiều zombie, thường thì các đội nhặt nhạnh không đến đó, zombie ở đó sẽ ít bị g.i.ế.c hơn.
Cô không muốn g.i.ế.c Văn Cửu Tắc, cũng không muốn để người khác g.i.ế.c anh.
Vì tâm trạng không ổn định, Tiết Linh lái xe không còn vững như lúc đến. Đoạn đường này cũng khó đi, Văn Cửu Tắc bị xóc lắc, đập vào thành xe.
Anh vô thức đưa tay đỡ, cúi đầu phát hiện dây trói mà Tiết Linh buộc đã bị anh làm đứt.
Dây chất lượng kém như vậy, cô bình thường cũng dùng cái này trói zombie sao? Nguy hiểm quá.
Cô còn sợ zombie đau sao, không biết buộc thêm vài vòng, buộc chặt hơn một chút.
Văn Cửu Tắc đạp một chân vào cửa xe để cố định cơ thể, cầm đoạn dây đã đứt, nghĩ cách tự buộc lại sao cho Tiết Linh không nhận ra nó từng bị đứt.
Xe chạy trên đường chưa được bao lâu, đột nhiên xóc nảy một cái.
Lốp xe bị tấm ván có đinh ẩn trên đường đ.â.m thủng.
Loại ván đinh này đ.â.m vào lốp, xe không thể tiếp tục chạy, Tiết Linh đành mang d.a.o xuống xe kiểm tra.
Xuống xe, cô phát hiện đoạn đường này bị rải đầy đinh.
“Một mình ra khỏi căn cứ, là muốn tìm chút vui vẻ à?”
Giọng em út nhà Trần Tân (gọi là Trần Tam ha) khiến Tiết Linh giật mình quay lại, hai tay nắm chặt dao, đối diện hướng phát ra tiếng nói.
Từ sau vài chiếc xe bỏ hoang bên đường bước ra, không chỉ có Trần Tam, mà còn có vài người bạn thường chơi chung của cậu ta, đều là thanh niên hai mươi tuổi.
“Tiết Linh, tôi hỏi cô lần nữa, cô có đồng ý gả vào nhà tôi không?” Trần Tam cầm một cây gậy dài, đi lại một cách lấc cấc.
Tiết Linh thấy mấy người đàn ông này, lòng bàn tay lập tức đổ mồ hôi, đoán được ý định của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô cố gắng bình tĩnh nói: “Việc này tôi sẽ tự nói với anh trai cậu, nhưng nếu hôm nay cậu định làm gì, lan ra ngoài, anh trai và anh hai anh ở căn cứ cũng không còn mặt mũi nào.”
Trần Tam cười lớn, nháy mắt với mấy người bên cạnh: “Nghe thấy không, còn dọa tôi nữa.”
Mấy gã đàn ông cầm gậy, cầm d.a.o bên cạnh cậu ta cũng cười lớn, ánh mắt nhìn Tiết Linh càng thêm ác ý.
“Cô hiểu cho rõ, anh tôi không nhất thiết phải lấy cô. Cô ở đó làm giá, làm tôi khó chịu. Gọi cô một tiếng chị dâu là nể mặt cô, cô không biết điều, đừng trách tôi không khách sáo.”
Trần Tam đầy ác ý nhìn cô: “Ai bảo cô một mình chạy ra đây. Hôm nay cô có c.h.ế.t ở đây cũng không ai biết. Anh tôi tìm người khác là được, trong căn cứ không thiếu phụ nữ trẻ như cô.”
Tiết Linh nhận ra chuyện này khó mà êm xuôi, cô không nói thêm, hai bước dựa vào cửa xe trở lại ghế lái, lên xe định khởi động.
Trần Tam cầm gậy chạy lên: “Cản cô ta! Ai không ra tay thì lát xếp cuối!”
Hành động của cậu ta khá nhanh, không để ý Tiết Linh trong xe có bị thương hay không, vung gậy đập mạnh vào cửa sổ xe.
Tiết Linh cũng liều mạng, dù cửa sổ bên tai bị đập vỡ tan, cô không né, đánh một cú lái hướng thẳng về phía đám người.
Tiếng nổ lớn bên tai khiến cô vô thức nhắm mắt lại, nhưng mảnh kính vỡ b.ắ.n ra không như dự đoán cắt vào mặt và đầu cô.
Một bàn tay lớn từ phía sau vươn ra, gần như bao trùm nửa đầu cô, Tiết Linh cảm thấy cổ sau bị siết chặt, cả người bị kéo mạnh từ cổ áo sau xuống hàng ghế sau.
Tiết Linh nằm ngửa trong xe, bốn chân hướng lên: “…?!?”
Gương mặt xanh trắng của Văn Cửu Tắc lướt qua trước mặt cô, anh đẩy cửa xe xuống.
Tiết Linh lao đến cửa xe, vừa hay thấy anh một tay bóp cổ Trần Tam, đập mạnh đầu cậu ta xuống nắp xe.
Lực của anh không hề nhẹ nhàng như lúc nắm đầu cô, trực tiếp đập đầu Trần Tam lún sâu vào nắp xe.
“Thằng nào vậy? Trong xe cô ta còn có thằng đàn ông à?”
“Không đúng, là zombie!”
Mấy gã đi cùng Trần Tam không phải lần đầu làm chuyện này, họ đông người và có chuẩn bị, trên mặt không hề có chút căng thẳng, chỉ cười nham nhở, cầm vũ khí vây quanh xe, muốn từ từ thưởng thức sự giãy giụa và tuyệt vọng của con mồi.
Nhưng không ai ngờ trong xe Tiết Linh còn có một con zombie to lớn như vậy. Và con zombie này hoàn toàn không giống zombie.
Anh không há miệng cắn người, mà giật lấy cây gậy dài trong tay Trần Tam, đập một cú vào đầu hai gã đàn ông gần nhất.
Chỉ một nhát, gậy gãy đôi, đầu hai gã đàn ông chưa kịp phản ứng cũng lõm vào, m.á.u lập tức phun ra từ mũi, mắt và miệng họ.
Tổng cộng năm gã thanh niên, chớp mắt đã có ba gã ngã xuống, hai gã còn lại mặt trắng bệch, không hề có ý định báo thù cho đồng bọn, quay đầu chạy trốn.
Dưới mối đe dọa của cái chết, họ bộc phát tốc độ chưa từng có, nhưng Văn Cửu Tắc còn nhanh hơn.
Anh đuổi kịp một người, đá một cú khiến người đó đ.â.m sầm vào người kia. Hai người ngã nhào, lăn hai vòng, một gã choáng váng bò dậy, cố nhặt con d.a.o rơi trên đất.
Văn Cửu Tắc bước tới, nắm tay gã, bẻ ngược một cái, dùng tay và d.a.o của gã, đ.â.m c.h.ế.t gã còn lại đang mềm nhũn không đứng dậy nổi.
Sau đó, trong tiếng kêu thảm thiết, anh túm tóc ngắn của gã, bẻ cổ gã ra sau, tiếng kêu đột ngột dừng lại.