Tiết Linh suýt bị dọa bay hồn, bật đèn điện thoại mới thấy Văn Cửu Tắc ngồi ở đầu hành lang.
Bạn trai vượt ngàn dặm trong đêm đông lạnh giá đến tặng quà sinh nhật, việc đáng ra cảm động thế này, sao qua tay anh lại thấy sai sai thế nào!
Khi bị cô cắn một phát trong hành lang tối om, Văn Cửu Tắc còn ngơ ngác: “Anh hỏi em thích phim nào nhất, em bảo là phim này, con búp bê này cũng làm y hệt trong phim, có gì sai đâu?”
Sai ở chỗ nó giống quá, rốt cuộc đầu óc kiểu gì mới đi tặng thứ này chứ?
Sau đó, Tiết Linh phải dặn đi dặn lại, không được tặng quà nữa! Nếu tặng thì tặng hoa, đừng bày trò gì nữa!
Lâu thế rồi, phong cách tặng quà của Văn Cửu Tắc vẫn quái gở như vậy.
Trời đã muộn, Tiết Linh phải về căn cứ. Lúc đi chỉ có một mình, lúc về ghế phụ có thêm một con zombie.
Gió lạnh thổi vù vù qua cửa kính vỡ, Tiết Linh nói: “Anh đợi tôi ngoài căn cứ hai ngày, tôi xử lý xong việc sẽ tìm anh.”
“Anh cẩn thận đừng để người ta phát hiện, nếu bị phát hiện thì đừng ngốc nghếch đứng yên đó. Nếu tôi không tìm được anh ngoài căn cứ, tôi sẽ đến ngôi nhà ở thành phố Tân Nghiễn tìm anh.”
Tiết Linh dừng xe ở ngoại ô căn cứ: “Trước giờ anh trốn ở đâu?”
Văn Cửu Tắc đi sau cô, tiện tay chỉ về phía lăng tẩm trên núi.
“Trên đó chẳng có gì, sao anh ở được.”
Tiết Linh kéo anh đến một khu rừng, nơi chất đống xe phế liệu và đủ thứ lặt vặt.
Vòng qua đống đồ, có một lối vào bí mật dẫn đến một chiếc xe buýt không bánh.
Hai cây liễu bị gió quật ngã đè lên xe, dù ngã nhưng vỏ cây vẫn dính, cây chưa chết, cành lá rũ xuống một bên xe như rèm tự nhiên.
Tiết Linh kiểm tra xung quanh, không thấy dấu vết ai đến, mới mở cửa xe buýt.
“Chỗ này không ai tới, chỉ tôi biết, anh cứ đợi tôi ở đây.”
Bên trong chiếc xe buýt bỏ hoang đã được cô cải tạo, có giường, tủ, bàn ghế nhỏ cô chuyển đến, cùng vài thứ nhặt nhạnh, bố trí như một ngôi nhà nhỏ ấm cúng.
Thỉnh thoảng, khi ngột ngạt ở căn cứ, Tiết Linh sẽ đến đây nghỉ ngơi một lát.
Ánh mắt Văn Cửu Tắc lướt từ chiếc giường nhỏ đến tấm thảm trải sàn, trên bàn có vài cuốn sách, cửa sổ hỏng được gắn bức tranh, cửa ra vào treo d.a.o và gậy sắt.
Trông như được chăm chút kỹ lưỡng.
Nhưng có vẻ cô lâu chưa đến, dây leo xanh mướt từ khe cửa sổ mọc vào, gần chạm đất.
“Văn Cửu Tắc, anh đợi tôi ở đây nhé.”
Văn Cửu Tắc vẫy tay với cô, định nằm lên giường nhưng bị Tiết Linh lao tới kéo lại.
“Tắm xong mới được lên giường!”
“Anh bao lâu chưa tắm rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Văn Cửu Tắc giơ một ngón tay.
Một ngày? Một tuần? Một tháng? Không lẽ một năm?
Tiết Linh không đoán đố với anh, trời muộn rồi, cô phải về căn cứ.
Không có thời gian giám sát bạn trai cũ zombie đi tắm, chỉ đành dặn đi dặn lại, bảo anh tìm chỗ tắm rửa tử tế, nhớ dùng xà phòng hay sữa tắm.
“Trên người anh không có vết thương hở đúng không? Nếu có vết thương hay nội tạng lộ ra, không được ngâm nước, biết chưa? Sẽ thối đấy.”
Tiết Linh đã xuống xe, nhớ ra chuyện này, lại leo lên nói thêm một câu, rồi mới vội vã đi.
Một mình chạy ra ngoài cả ngày, tối mịt mới về, cả nhà đang đợi cô ăn cơm.
Cậu thấy vẻ mặt anh chị kế, lên tiếng trách cô đôi câu.
“Con bé này, đi đâu cũng không nói, muốn đi đâu thì nói một tiếng để cậu đi cùng. Thời buổi này, con gái đi một mình, lỡ có chuyện gì thì khóc cũng không kịp.”
“Không biết người nhà lo, không muốn lấy chồng thì cãi nhau, chứ ai lại làm thế.”
Mẹ cô cũng lo, nhưng nghe anh chị mắng con, bà bênh vực: “Nó có nói với mẹ là ra ngoài, chỉ quanh căn cứ thôi, không sao đâu. Ăn cơm đi, ăn cơm đã.”
Cha dượng vốn ít nói, chỉ chăm làm, vợ đã lên tiếng, ông ta không nói gì thêm, chỉ dặn: “Một mình ra ngoài vẫn phải cẩn thận.”
Đến tối nghỉ ngơi, chị kế ở giường dưới dỗ con ngủ, bất ngờ hỏi: “Hôm nay em đi làm gì, không lẽ tìm được cách kiếm tiền gì rồi? Có chuyện tốt thì đừng giấu, biết đâu bọn chị giúp được.”
Tiết Linh đang cầm sổ viết, nghe thế thì dừng lại, nói: “Chán ở trong căn cứ, ra ngoài đi loanh quanh thôi.”
Chị kế rõ ràng không tin, nhưng cũng không nói nữa. Tiết Linh nghe tiếng giường kẽo kẹt khi chị nằm xuống, có vẻ bực mình.
Mặc kệ mấy ý nghĩ của chị kế, Tiết Linh tiếp tục viết. Đây là thư tạm biệt cô chuẩn bị để lại cho mẹ, cậu mợ.
Nếu nói lời tạm biệt trực tiếp, cô không đi được đâu, họ tuyệt đối không để cô rời căn cứ một mình.
Với mẹ và mọi người, thế giới bên ngoài căn cứ đầy rẫy nguy hiểm và cái chết, sao bằng cuộc sống ổn định trong này.
Dù phải chen chúc với cả nhà, chịu đựng đủ thứ mâu thuẫn, hay phải lấy một người lạ để làm trâu làm ngựa.
Tóm lại, bị người “ăn” vẫn hơn bị zombie ăn.
Nhưng Tiết Linh không muốn sống mãi như thế. Cô đã nhiều lần nghĩ đến việc rời đi, luôn chuẩn bị đồ đạc, rèn luyện bản thân, nhưng ngày đi cứ mãi xa vời, đủ thứ lo lắng níu chân cô.
Sự xuất hiện của Văn Cửu Tắc như một cơn gió từ xa, nhắc cô rằng đã đến lúc giương buồm.
Thời khắc đã đến, đừng do dự nữa.
“Mẹ, con phải nói lời tạm biệt với mẹ…”
Tiết Linh cầm bút, nhớ lại lúc nhỏ, khi bố mẹ ly hôn, nhà chỉ còn cô và mẹ.
Để kiếm sống, mẹ chọn rời xa cô, một mình đi làm xa.