Tìm được lý do hợp lý cho tình trạng kỳ lạ của bạn trai cũ, Tiết Linh vẫn giữ vẻ mặt nặng nề.
Cô hỏi: “Giờ anh có nơi nào để đi không?”
Chắc là không có chỗ nào đâu, với bộ dạng này, anh làm sao dám ở giữa đám đông, chắc hẳn chỉ lang thang khắp nơi. Nếu thực sự có nơi để đi, sao lại đến tìm cô, một người bạn gái cũ.
Anh cố ý đến tìm cô, đúng không? Hay chỉ vô tình đi ngang qua?
Tiết Linh nghĩ ngợi, rồi thấy Văn Cửu Tắc viết trên đất một chữ: “Có.”
Đè xuống chút thất vọng chẳng hiểu từ đâu, Tiết Linh làm mặt lạnh: “Vậy à, anh định đi đâu?”
Văn Cửu Tắc viết: “Đi chết.”
Tiết Linh: “…” Lời ngắn gọn mà sao khiến người ta nổi điên thế.
“Đi chết? Đi c.h.ế.t đi! Đi ngay bây giờ luôn đi!” Tiết Linh không kìm được, đ.ấ.m anh mấy cái.
“Anh nói chuyện tử tế được không? Còn giao tiếp được nữa không hả!”
Tiết Linh giật cọng cỏ trong tay Văn Cửu Tắc, quất anh hai cái rồi nhét lại vào tay anh: “Viết!”
Văn Cửu Tắc ra vẻ chẳng đau chẳng ngứa, cào cào trên đất, viết: “Lo cho em, muốn xem em sống tốt không.”
Tiết Linh bỗng thấy mũi cay, cô nói: “Chúng ta chia tay rồi…”
Chưa kịp nói hết, cô thấy Văn Cửu Tắc viết nguệch ngoạc trên đất: “Đừng chấp nhặt với người chết.”
Mặt cô lập tức tối sầm, vừa muốn tức, vừa buồn, vừa bị chọc cười mà méo cả mặt.
Tiết Linh hít sâu một hơi: “Vậy anh định làm gì tiếp theo?”
Văn Cửu Tắc viết: “Định đi du lịch.”
Tiết Linh: “…”
Văn Cửu Tắc viết tiếp: “Thực hiện ước nguyện dang dở của bạn gái cũ, thay cô ấy đi ngắm cảnh.”
Tiết Linh giật cọng cỏ anh cầm viết chữ, vứt đi. Cứ để anh viết nữa, cô thật sự sẽ chạy đi lấy d.a.o trong xe mất.
Văn Cửu Tắc lại bẻ một cọng cỏ khác: “Em thế nào, sống vui không?”
Tiết Linh mặt không cảm xúc: “Vui lắm, gia đình kêu đi xem mắt, chuẩn bị cưới luôn.”
Văn Cửu Tắc bẻ gãy cọng cỏ cái “rắc”.
Tiết Linh thầm nghĩ, sao, không phải anh mồm mép lắm à? Giờ còn cứng miệng không?
Một người một zombie lặng lẽ đối diện nhau, gió thu lạnh lẽo thổi qua cánh đồng hoang, bụi cỏ bên cạnh cũng đung đưa theo.
Văn Cửu Tắc giậm chân xóa dấu vết trên đất, lại viết: “Em cần anh không?”
Dấu hỏi chưa viết xong, anh nghe Tiết Linh khẽ nói: “Tôi không cần anh.”
Cọng cỏ dừng lại ngay đầu dấu hỏi. Anh bất ngờ buông tay, cố ra vẻ vô tư.
Đã đoán trước rồi, Tiết Linh có gia đình bên cạnh, sao cần đến anh.
Nếu cô thấy anh lảng vảng quanh căn cứ là phiền, vài ngày nữa anh sẽ đi.
“Tôi không phải vì cần anh mà muốn ở bên anh.” Tiết Linh nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Điều Văn Cửu Tắc nghe được: Muốn ở bên anh.
Cô nói tiếp: “Anh nghĩ lúc trước chia tay, tôi giận vì gì?”
Vì anh nói chia tay mà không giải thích? Văn Cửu Tắc nghĩ về mớ hỗn loạn nhà mình, không biết giải thích thế nào cho đơn giản, vừa nhặt cọng cỏ lên, đã bị Tiết Linh giậm chân đè lại.
“Vì tôi thật lòng thích anh.” Tiết Linh không nhìn gã đàn ông c.h.ế.t tiệt trước mặt, “Nhưng anh khiến tôi không biết anh có tình cảm với tôi hay không. Tôi hiểu anh có những chuyện bất đắc dĩ, nhưng không hiểu sao anh lại trốn tránh mối quan hệ của chúng ta.”
“Văn Cửu Tắc, lúc đó anh khiến tôi cảm thấy anh không phải sợ kết thúc với tôi, mà là sợ bắt đầu.”
“Giờ anh có thể nói anh nghĩ gì không?”
Văn Cửu Tắc: “…”
Anh đưa tay muốn ôm cô, nhưng bị Tiết Linh nhanh chân chặn lại cách nửa mét: “Anh viết là được.”
Văn Cửu Tắc viết: “Anh sai rồi.”
Ba chữ này rõ ràng, nhưng ba chữ tiếp theo hơi nguệch ngoạc, cũng may Tiết Linh quen nét chữ anh, nhận ra đó là “Anh yêu em”.
Viết xong ba chữ đó nhanh như chớp, tốc độ anh trở lại bình thường, chữ cũng dễ đọc hơn: “Giờ anh có thể lấy tim ra phơi khô làm tiêu bản tặng em, em có muốn…”
Tiết Linh giật mình: “Anh im ngay, không, dừng tay!”
Cô giậm chân xóa dòng chữ: “Tôi không cần! Đừng có mơ!”
“Anh bị điên à, tôi lấy cái đó làm gì!”
Lời tỏ tình tử tế, suýt nữa bị anh biến thành đồ kinh dị.
“Vậy em muốn gì?”
Tiết Linh thầm nghĩ: Muốn anh bình thường chút, đừng có điên nữa.
“Anh biết rồi.” Văn Cửu Tắc viết.
“Anh biết cái gì, đừng làm bậy!” Tiết Linh nắm vai anh, nhớ lại mấy món quà anh từng tặng.
Có lần, Văn Cửu Tắc tặng cô một bộ quần áo, từ tóc giả, váy, giày đến túi xách, đầy đủ cả. Nghe thì ổn, đúng không?
Nhưng anh mua luôn cả ma nơ canh, mặc tóc giả, quần áo vào, đặt lên giường, còn đắp chăn.
Tối đó Tiết Linh về nhà, bật đèn, thấy trên giường “nằm” một người tóc dài, sợ đến mức hét toáng.
Hỏi anh sau đó, anh lại bảo muốn tạo bất ngờ cho cô.
“Lần này không phải anh chọn quần áo, anh nhờ người chọn hộ, người ta còn bảo đặt lên giường, em phát hiện ra sẽ vui lắm.”
Tiết Linh: Nhưng chắc người ta không bảo anh mua luôn ma nơ canh đâu.
Lần khác là sinh nhật Tiết Linh, rơi vào kỳ nghỉ đông, hôm đó cô ở nhà cậu.
Nửa đêm, cô đang xem phim kinh dị với chị họ, bỗng có tiếng gõ cửa.
Tiết Linh mở cửa, thấy một cái hộp mở sẵn ngoài cửa, bên trong là con búp bê với nụ cười nhìn cô chằm chằm.
Chính là con búp bê bị ma ám trong phim kinh dị nổi tiếng, Tiết Linh hít vào một hơi, cứng người tại chỗ.
Con búp bê bất ngờ động đậy, phát ra giọng cười: “Chúc mừng sinh nhật.”
Tiếng đó suýt khiến Tiết Linh đi gặp tổ tiên, đang bám khung cửa chân tay bủn rủn, hành lang tối om lại vang lên một câu: “Em thích không?”