Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 22



Lúc đó, câu nói mà anh thường nói nhất là: “Em không tức giận chứ? Tôi không tin.”

Rồi anh lại bắt đầu những trò quái gở, thật kỳ lạ, trước đây có rất nhiều chuyện khiến người ta cao huyết áp mà Tiết Linh đều nhẫn nhịn, nhưng mỗi lần bị Văn Cửu Tắc châm chọc lại khiến cô bị tổn thương.

Trong việc khiến cô tức giận, Văn Cửu Tắc rất nhiệt tình và sáng tạo, và những gì đạt được cũng không phụ công sức của anh.

Tiết Linh đã sống hai mươi năm như một chiếc bánh mềm không biết giận, giờ đây đã bị anh tôi luyện thành một chiếc bánh mì Nga cứng cáp.

Tất cả những người quen biết Tiết Linh đều nói cô đã thay đổi, trở nên cáu kỉnh hơn rất nhiều.

Những người bạn thường xuyên vây quanh cô để nhờ giúp đỡ cũng ít đi, những chàng trai có tình cảm với cô và thường xuyên trêu chọc cũng không còn.

Họ thở dài rằng sau khi cô có bạn trai, tính khí càng lúc càng tệ, không dám chọc giận cô.

Đúng vậy, tính khí của cô hình thành là do Văn Cửu Tắc.

Chỉ trong hơn một năm, anh đã dễ dàng biến cô thành một con người khác.

Tiết Linh từng nghĩ, không biết có phải Văn Cửu Tắc sẽ chia tay cô một cách phũ phàng vì cảm thấy cô đã thay đổi hay không.

Con trai không phải luôn có lý do chia tay kinh điển sao? Cái kiểu “sao cậu lại khác trước vậy?”.

Chẳng lẽ thật sự là lý do này à? Đồ khốn Văn Cửu Tắc, rõ ràng là do anh tự tạo ra mà!

Tiết Linh bỗng nổi giận, cô không còn tự dằn vặt bản thân nữa, giờ chỉ muốn phát điên! Phát điên!

Cô nhô đầu ra từ ghế phụ, nhìn tình hình phía trước vẫn ổn, rồi đột nhiên giơ tay đ.ấ.m mạnh vào Văn Cửu Tắc đang lái xe bên cạnh.

Văn Cửu Tắc kêu lên một tiếng, rụt người lại: “Hình như tôi không chọc giận em, có chuyện gì vậy?”

Tiết Linh không thèm nghe, tay chân loạn xạ, dùng gáy sau va vào tựa ghế.

“Đừng đụng nữa, đầu sẽ bị méo đấy, nếu còn đ.â.m mạnh như vậy thì sẽ bị bẹp mất.” Văn Cửu Tắc giơ tay chắn sau gáy cô.

Trong chiếc xe chật chội vang lên tiếng ầm ĩ, Văn Cửu Tắc dừng xe bên đường, buông cô ra và ôm cô xuống xe.

“Ra ngoài thoải mái vận động tay chân đi.” Anh ngồi xổm bên đường nhìn cô nói: “Sao giống như mèo vậy, bị nhốt trong xe thì lại gây sự.”

Tiết Linh không thèm để ý đến anh, cứ đi vòng vòng xung quanh, Văn Cửu Tắc thong thả theo sau, chờ đến khi cô bình tĩnh lại, anh mới lại ôm cô nhét vào xe, rồi tiếp tục lái.

Không biết anh sẽ đi đâu, ngoài việc khi Tiết Linh bất ngờ phát điên, anh sẽ dừng xe cho cô xuống đi dạo, còn lại anh gần như không nghỉ ngơi, ăn uống cũng chỉ ăn chút đồ tiện lợi và đồ hộp trong lúc lái xe.

Đi qua một đoạn đường thông thoáng, tiếp theo là một con đường nhỏ lâu rồi không có xe qua lại, Văn Cửu Tắc buộc phải xuống xe, đẩy những chiếc xe nằm chỏng chơ chắn ngang đường ra một bên.

Lực của anh trước đây đã rất lớn, giờ còn mạnh mẽ hơn, những chiếc xe nhỏ dùng xà beng, anh chỉ cần căng cơ là đã đẩy được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Những chiếc lớn hơn thì buộc dây kéo cũng có thể dọn dẹp được.

Khi anh dọn dẹp mặt đường, Tiết Linh cứ đi loanh quanh.

Trong thế giới hoang vu đầy bụi bặm, nhìn đâu cũng thấy xe cũ và nhà hoang, còn có những xác c.h.ế.t biết đi.

Tiết Linh đi hơi xa, thấy một vài đồng loại đang lang thang gần đó.

Những con Zombie hoang dã này có mặt khắp nơi, trước đây cô cũng từng như vậy, giờ thì bị bắt. Con người bắt cô rất kỳ lạ, không nhìn thấy cô một lúc đã vắt chân lên cổ tìm kiếm.

Những đồng loại hoang dã ngửi thấy mùi thức ăn, phấn khích lao vào, nhưng đã bị anh dùng xà beng hạ gục.

“Em chạy xa quá, tôi không nhìn thấy em rồi.” Anh cầm xà beng đầy máu, nắm lấy tay cô, kéo cô trở về cạnh xe.

Nhân lúc anh lại xuống xe đẩy xe, Tiết Linh lại tìm một hướng để đi dạo.

Cô nhìn thấy một miệng ống thoát nước đầy cỏ dại bên đường, cúi người chậm rãi chui vào trong.

Miệng ống khô ráo rất sạch sẽ, ngoài một chút bụi ra thì không có gì cả, Tiết Linh nằm yên trong đó.

Trước đây cô từng trốn người bằng cách ngủ trong những ống này, cảm giác cũng khá tốt, yên tĩnh và sạch sẽ. Chỉ có một lần giữa đêm mưa lớn, suýt chút nữa cô bị ngập.

Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng gọi của Văn Cửu Tắc.

“Tiết Linh.”

“Tiết Linh.”

“Tiết Linh.”

Anh gọi tên cô, âm thanh lúc xa lúc gần.

Không ai đáp lại, anh cũng không còn gọi nữa.

Đúng vậy, Zombie đâu có hiểu, gọi tên có ích gì. Tiết Linh nghĩ, vẫn nằm yên không động đậy.

Gió thổi làm cỏ dại ở miệng ống lay động.

Cỏ dại rung rinh rất lâu, đột nhiên một bàn tay to và thô ráp tách nó ra hai bên, Văn Cửu Tắc ngồi xổm bên miệng ống cúi người xuống, cười hỏi: “Chơi trò trốn tìm à, trốn kỹ ghê.”

Văn Cửu Tắc không chán nản, lại một lần nữa lục tìm cô và đưa cô trở về.

Lần thử nghiệm rời đi thứ bảy, thất bại.

Trên đường trở về, Tiết Linh nghĩ, mọi người đều nói cô có tính khí tốt, nhưng thực ra Văn Cửu Tắc mới là người có tính khí tốt nhất, cô chưa bao giờ thấy anh tức giận.