Cô đôi khi cũng khá tò mò không biết Văn Cửu Tắc tức giận sẽ như thế nào.
Nhưng như thế này, cô cố tình trốn đi để anh tìm nửa ngày, anh cũng không tức giận.
Văn Cửu Tắc đang tiến về phía trước có mục đích, anh rất quen thuộc với thành phố An Khê. Khi gặp phải những đoạn đường tắc nghẽn không thể dọn dẹp, hoặc những con đường đã sụp đổ không thể đi qua, anh luôn nhanh chóng tìm được một con đường khác.
Nhưng cũng có một số nơi không thể vòng qua.
Từ vài con phố xa, thấy xa xa trên tòa nhà có dòng chữ "Bệnh viện Văn Khánh An Khê", Văn Cửu Tắc đang lái xe nói: “Sắp tới rồi.”
Anh định đến bệnh viện à? Tiết Linh nghĩ.
Nhưng ai cũng biết, bệnh viện là nơi có nhiều Zombie nhất.
Vào thời kỳ đầu xuất hiện Zombie, hầu hết những người có triệu chứng đều tập trung tại bệnh viện, dẫn đến tình trạng ùn tắc bên trong và bên ngoài bệnh viện.
Ngay cả bây giờ, ba năm sau ngày tận thế, trong các bệnh viện vẫn còn vô số Zombie.
Những Zombie bên ngoài có thể bị các tiếng động khác thu hút, nhưng những con Zombie bị nhốt trong bệnh viện, từng phòng bệnh vẫn còn đông đúc.
Đừng nói một người có thể vào, ngay cả một đội trăm người cũng chưa chắc đã có thể vào an toàn và ra ngoài an toàn.
Trước đây Tiết Linh đã thấy một đội quân vào một bệnh viện khác, kết quả tất cả đều không ra được.
Văn Cửu Tắc đến bệnh viện để làm gì?
Anh dừng xe ở một góc phố cách bệnh viện một đoạn, lấy từ cốp một chiếc hộp lớn, thành thạo lắp ráp một thứ gì đó.
Tiết Linh đi vòng qua xem, cái đó giống như một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, nhưng nặng hơn một chút.
Văn Cửu Tắc lắp xong cái lớn này, rồi gắn một viên “đạn” đặc biệt cỡ bằng nắm tay.
Sau đó, anh vác thứ này lên nóc xe, tìm một góc độ thích hợp, nửa quỳ nhắm vào một tòa nhà thương mại gần Bệnh viện Văn Khánh An Khê.
Chỉ nghe một tiếng “vù”, một góc của tòa nhà thương mại bị anh nhắm trúng đã sụp đổ, kèm theo một tiếng động lớn.
Âm thanh này Tiết Linh đã từng nghe thấy vào ngày cô gặp Văn Cửu Tắc, hóa ra là từ cái tiếng động này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Văn Cửu Tắc chỉ b.ắ.n ra một phát đạn, đứng trên nóc xe quan sát một hồi.
Sau đó anh nhảy xuống xe, nhanh chóng tháo s.ú.n.g ra cất vào, quay sang Tiết Linh đang đi vòng quanh nói: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Những con Zombie trên con phố bên trái bệnh viện bị tiếng nổ thu hút, lần lượt đổ dồn về một con phố khác. Văn Cửu Tắc chờ thời cơ, lái xe qua con phố đó.
Trên đường gặp phải những con Zombie lác đác chưa rời đi, anh trực tiếp lao xe vào, rồi nghiền qua.
Bánh xe đè lên những thứ cứng nhắc, lắc lư dữ dội, Tiết Linh được hai dây an toàn giữ chặt, mới không bị ngã nhào.
Văn Cửu Tắc một tay chống lên nóc xe, một tay lái, giữ mình vững vàng trên ghế lái, nhanh chóng vượt qua con phố này.
Xe đi qua Bệnh viện Văn Khánh An Khê, theo một con phố trồng đầy cây phượng vĩ mà đi xa.
Hóa ra không phải đến bệnh viện, vậy anh định đi đâu? Tiết Linh cảm thấy vô cùng tò mò.
Xe lại chạy một lúc, Tiết Linh thấy một khu rừng thông. Giữa những cây thông xanh thẫm là hàng loạt bia mộ đá.
Đó là nghĩa trang.
Văn Cửu Tắc dừng xe gần đó, mang theo s.ú.n.g và một cái túi xuống xe.
Zombie trong nghĩa trang rất ít, Văn Cửu Tắc giải quyết những con bị thu hút đến đây, rồi mới để Tiết Linh xuống xe.
“Đi nào, theo tôi, đừng chạy lung tung.”
Văn Cửu Tắc dẫn cô đi qua những bia mộ ngay ngắn, không dừng lại trước bất kỳ bia mộ nào như Tiết Linh đã tưởng tượng, mà lại đi đến một góc nghĩa trang.
Ở đó có một cây thông và một cây bách mọc chung, tán cây giao nhau, mặt đất phẳng mịn phủ đầy kim thông và quả bách.
Một con sóc dưới gốc cây nghe thấy tiếng động của họ, nhanh chóng chạy lên thân cây.
“Chính là chỗ này.” Văn Cửu Tắc ngồi xếp bằng dưới gốc cây, đưa tay quét qua mặt đất.
“Tôi chôn mẹ tôi ở đây, tiện đường nên đưa em đến xem.”
Tiết Linh: “…”
May mà bây giờ cô là xác chết, không cần phải phản ứng gì.