Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 25



Anh nhìn theo bóng dáng cô, bỗng dưng không muốn chờ đợi nữa. Anh không muốn tiếp tục đi theo sự sắp đặt của nhà họ Văn.

Sau khi trở về nhà họ Văn ở thành phố An Khê, ông nội anh đột ngột qua đời, khiến gia đình rơi vào hỗn loạn.

Mọi thứ vốn dĩ ổn thỏa, nhưng sự xuất hiện của Zombie đã làm rối loạn kế hoạch của anh.

Ngày tận thế đến một cách đột ngột, anh quyết định từ bỏ những sắp đặt của gia đình, chuẩn bị chuyển mẹ đi trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ.

Nhưng sự bùng nổ của Zombie diễn ra quá nhanh, đầu tiên là bệnh viện bị lâm vào tình trạng hỗn loạn.

Nó chẳng khác gì một địa ngục, ngay lập tức bị phong tỏa, không ai dám vào.

Anh đã tìm đủ mọi cách để vào Bệnh viện Văn Khánh An Khê, nhưng khi đến phòng bệnh của mẹ, điều anh thấy là t.h.i t.h.ể của bà.

Không biết là may mắn hay bất hạnh, bà không bị nhiễm virus Zombie, mà c.h.ế.t vì bệnh tim.

Trong cảnh hỗn loạn của bệnh viện, bà bị hoảng sợ và đột nhiên phát bệnh, nhưng không có bác sĩ nào đến kịp để cứu chữa, nên bà đã yên lặng ra đi trong phòng bệnh.

Anh mang t.h.i t.h.ể mẹ đi, giữ lại tro cốt của bà, cuối cùng chôn bà ở đây.

Bởi vì trước đây mỗi lần anh đến thăm bà, bà đều cười và chỉ về phía nghĩa trang, nói rằng nếu bà c.h.ế.t thì hãy chôn bà ở đó, gần bệnh viện, tiện cho việc thăm.

Lúc đó thật sự rất hỗn loạn, anh không có thời gian để đau buồn, chôn cất mẹ xong lại vội vàng trở về thành phố cũ để tìm Tiết Linh.

Máy bay và tàu cao tốc ngừng hoạt động, anh phải lái xe trở về, đường đi rất nguy hiểm, anh đã chậm trễ một thời gian.

Khi trở lại thành phố, anh không tìm thấy cô.

Sau đó, anh vẫn tiếp tục tìm kiếm xung quanh, không ngờ sau một thời gian dài không còn hy vọng, lại thấy người mình muốn tìm ở thành phố An Khê.

Tại sao cô lại ở An Khê?

Giờ đây, Tiết Linh không thể cho anh câu trả lời, mà Văn Cửu Tắc cũng không muốn nghĩ thêm.

Có lẽ cô đến đây để tìm kiếm câu trả lời cho bản thân.

Cuộc gặp gỡ cuối cùng của họ không mấy vui vẻ, không biết cô đã đến tìm anh với tâm trạng như thế nào?

Cô có đến đây trong thời kỳ hỗn loạn nhất ư? Nếu không tìm thấy anh, liệu có sợ hãi không? Cô đã trải qua điều gì khi trở thành Zombie?

Hai người mà anh muốn bảo vệ nhất, một người đã chôn dưới đất, một người bên cạnh anh, đều đã chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Văn Cửu Tắc bỗng nhiên muốn cười, thầm mắng một câu chửi thề, cuộc sống c.h.ế.t tiệt này, đúng là đang trêu chọc anh.

Anh vốn đang ngồi dưới gốc cây, nhưng dần dần nằm xuống, duỗi dài chân, không màng đến việc gối đầu lên những chiếc kim thông, nhắm mắt lại.

Tiết Linh giả vờ đi quanh gần đó, thấy anh yên tĩnh một lúc lâu thì lén lại gần, phát hiện anh đã ngủ.

Chẳng lẽ là giả vờ ngủ? Tiết Linh tiến gần, há miệng ra định cắn vào cổ anh, nhưng chờ một lúc Văn Cửu Tắc vẫn không động đậy.

Hơi thở của anh đều đặn, khuôn mặt đang ngủ không có biểu cảm gì.

Thật sự đã ngủ rồi.

Tiết Linh ngỡ ngàng, anh thật sự quá bình thản, cứ như vậy ngủ đây sao?

Cô là một Zombie vẫn ở bên cạnh, thật sự không sợ cô cắn anh sao?

Hơn nữa, ở nơi trời đất mênh m.ô.n.g này, xung quanh còn có những con Zombie khác nữa!

Tiết Linh nghĩ vậy thì quay lại, thấy có một con Zombie đang đến gần.

Cô liếc nhìn Văn Cửu Tắc đang ngủ, rồi đi về phía con Zombie đó.

Cô không còn giữ dáng vẻ cứng nhắc như trước, tốc độ đi nhanh hơn, động tác còn linh hoạt hơn cả con Zombie trước mặt, một cú đ.ấ.m đã làm lệch đầu của nó, rồi đá mạnh vào đầu gối nó.

Một lúc sau, Tiết Linh mắng thầm, kéo con Zombie đã ngã xuống vào sau một bia mộ, tránh để Văn Cửu Tắc phát hiện.

Văn Cửu Tắc tỉnh dậy, ánh sáng chiếu qua những khe lá thông khiến anh nheo nheo mắt, giơ tay che trán, thầm nghĩ, hóa ra không bị cắn.

Xung quanh không có một tiếng động nào, anh đứng dậy thấy Tiết Linh vẫn đang lượn lờ gần đó.

Sao cô không đến cắn anh nhỉ, phải chăng là không có hứng thú với thức ăn không động đậy?

Anh vừa ngủ dậy thì cảm thấy đói.

Văn Cửu Tắc đi tới, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Tiết Linh.

Mở ba lô của mình, lấy ra một hộp thịt, một hộp cam, một gói mì ăn liền và một ổ bánh mì bọc sơ sài.

Anh đã đi đến rất nhiều nơi, những căn cứ lớn nhỏ khác nhau, điều đầu tiên họ đảm bảo luôn là thực phẩm. Mỗi căn cứ sẽ sản xuất những loại thực phẩm tiện lợi khác nhau, dùng để trao đổi hàng hóa.

Bánh quy nén là thứ dễ bảo quản nhất và phổ biến nhất, cũng rẻ hơn một chút, trong khi những loại bánh mì và đồ hộp có hương vị ngon hơn thì thường đắt hơn.