Nếu không, cô thật sự không biết phải đối phó với tình huống này như thế nào.
Văn Cửu Tắc cũng không hy vọng Tiết Linh - người đã biến thành Zombie, sẽ an ủi anh.
Hơn nữa, anh nhìn có vẻ rất bình tĩnh, dường như không cần sự an ủi.
Anh quay đầu nhìn về phía xa, từ đây vẫn có thể thấy tòa nhà của khoa nội trú Bệnh viện Văn Khánh An Khê.
Ở đó có hàng chục cửa sổ phòng bệnh, đối diện với nghĩa trang này.
Bệnh viện này được nhà họ Văn đầu tư xây dựng, và mẹ anh đã điều trị ở bệnh viện này, nằm viện suốt tám năm.
Hồi nhỏ Văn Cửu Tắc sống cùng mẹ ở thành phố Cổ Lan, cuộc sống rất chật vật.
Mẹ anh mắc bệnh tim, không thể lao động vất vả, không thể làm việc lâu dài, thường xuyên cần uống thuốc, thỉnh thoảng khi bệnh nặng còn phải nằm trên giường không thể đứng dậy.
Từ khi còn nhỏ, Văn Cửu Tắc đã biết cách pha thuốc cho mẹ, nấu nước, nấu cơm. Dù anh còn nhỏ, nhưng vẫn luôn đóng vai trò bảo vệ.
Khi lên mười hai tuổi được đưa về nhà họ Văn, anh được đổi tên, mẹ thì vào nhà họ Văn, nhận điều trị lâu dài.
Giám đốc bệnh viện là chú của Văn Cửu Hoàn.
Vì vậy, dù Văn Cửu Hoàn có khiêu khích, cố tình bắt nạt anh, anh cũng không hề phản kháng.
Văn Cửu Hoàn kiêu ngạo nói với anh, nếu anh không nghe lời thì mẹ anh sẽ phải chịu khổ.
Nhà họ Văn kiểm soát mẹ anh, cũng gián tiếp kiểm soát anh.
Mẹ anh luôn khóc nói bệnh tật của mình làm khổ anh, nhưng khi anh nhắc đến việc muốn đưa mẹ rời đi, bà lại kiên quyết lắc đầu không đồng ý.
Bà nghĩ rằng một khi đã được nhận lại vào nhà họ Văn, anh phải ở lại đó mới có tương lai tốt hơn, nếu không một mình dẫn theo bà bên ngoài sẽ phải chịu nhiều khổ sở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà luôn khuyên anh phải chịu đựng, chờ cho anh lớn lên, chờ anh được ông nội công nhận thì sẽ ổn hơn.
Không phải bà không nhận ra những vết thương thường xuyên xuất hiện trên người anh, nhưng khi họ sống bên ngoài, Văn Cửu Tắc cũng thường xuyên đánh nhau với đám trẻ đầu đường xó chợ, đương nhiên người sẽ có thương tích.
Dù sao đi nữa, nhà họ Văn có của ăn của để, làm con của họ vẫn tốt hơn về lại sống trong những ngôi nhà đổ nát bị người ta chửi là trẻ côn đồ.
Có lúc Văn Cửu Tắc cảm thấy sự cố chấp của mẹ thật ngu ngốc, giống như hồi đó bị gã đàn ông phong lưu, vô trách nhiệm của nhà họ Văn lừa dối, để rồi mang thai, còn nghĩ gã là người yêu thật lòng.
Bà quyết định sinh anh, việc không hoàn thành được việc học cũng là một quyết định không sáng suốt.
Nếu không phải vì sinh anh mà sức khỏe của bà bị ảnh hưởng, nếu bà khỏe mạnh hơn và xinh đẹp hơn, chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt hơn bây giờ.
Nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện này, mẹ anh lại nói: “Con là con của mẹ, sao mẹ lại hối hận khi sinh con? Mẹ chỉ hối hận vì không thể cho con cuộc sống tốt hơn. Mẹ không biết mình còn sống được bao lâu, chỉ cần thấy con sau này thành công, sống tốt, mẹ cũng yên lòng ra đi.”
Cuộc sống của Văn Cửu Tắc trong nhà họ Văn cũng giống như bệnh tình của mẹ anh, chỉ biết sống lay lắt.
Từ sự tức giận và bất mãn, dần dần anh trở nên tê liệt, sống từng ngày như một hạt giống nằm ngủ đông dưới đất, chờ đợi sự tái sinh, hoặc chờ đợi cái c.h.ế.t của mẹ.
Sự thờ ơ và bình tĩnh của anh che giấu một ngọn núi lửa không biết khi nào sẽ bùng nổ.
“Văn Cửu Tắc, giả sử, tôi nói giả sử thôi, nếu vài năm sau chúng ta vẫn ở bên nhau, cậu có muốn kết hôn với tôi không?”
— Một ngày nào đó Tiết Linh giả vờ không quan tâm hỏi anh.
Cô không biết, khi hỏi câu này, ánh mắt cô lại lóe lên sự mong chờ.
Văn Cửu Tắc cảm thấy mình không tốt với cô, nhưng cô vẫn muốn anh xuất hiện trong tương lai của mình.
Anh vừa vui mừng lại vừa không vui.
“Kết hôn sẽ mang lại cho cậu điều gì?” Anh cười lơ đãng: “Sẽ mang lại cho cậu một ông chồng tồi.”
Tiết Linh, với cơn giận ngày càng lớn, nhíu mày hỏi anh có phải lại nổi hứng trêu ngươi không, rồi tức giận đá anh một cái rồi bỏ đi.