Họ giả vờ như không có chuyện gì, nhưng thật ra đang lén lút quan sát biểu cảm của anh.
Văn Cửu Tắc đã ở bên họ một thời gian, thường cười tươi, chưa bao giờ nổi giận, mặc dù không thân thiết với mọi người, nhưng có vẻ tính tình cũng không tệ.
Nhưng lúc này, nụ cười của anh đã biến mất, khuôn mặt nghiêm nghị khiến mọi người cảm thấy hồi hộp.
Ngồi trong xe bị anh nhìn chằm chằm, Phong Vĩ cảm thấy không thể cười nổi.
“Xuống xe.” Văn Cửu Tắc nói.
Phong Vĩ vội vàng giải thích: “Đừng giận, Cửu Tắc à, chúng tôi cũng vì lợi ích của cậu, để Zombie trong xe rất nguy hiểm...”
“Tôi nói anh xuống xe.”
“Cậu nhìn con tôi đi, Tử Thành đang ngủ, xuống xe sẽ bị cảm lạnh, tôi...”
Văn Cửu Tắc giơ tay, thô bạo nắm lấy cổ áo của Phong Vĩ, kéo anh ta ra khỏi xe.
Cổ áo siết chặt vào cổ, Phong Vĩ mặt đỏ bừng, thở không ra hơi kêu lên: “Làm gì vậy, cẩn thận đứa nhỏ!”
Văn Cửu Tắc không thèm để tâm đến tiếng kêu của anh ta, vẫn kéo cả anh ta và con trai, ném hai người xuống xe.
Phong Vĩ vấp ngã, cả thân mình đổ về phía trước, kêu lên “ôi” một tiếng, còn cậu bé Tử Thành cũng bị đánh thức, sợ hãi khóc trong lòng bố, thu hút sự chú ý của mọi người trong đoàn.
“Chuyện gì vậy?”
“Sao Tử Thành lại khóc?”
Văn Cửu Tắc không quan tâm đến những lời bàn tán đó, nhìn về phía Đới Anh, người đang lúng túng bên cạnh xe: “Người đâu?”
Lúc này chị Lưu chạy đến chắn trước mặt Đới Anh, la lớn: “Cái con Zombie đó chúng tôi đã giúp xử lý rồi, sao, cậu còn định trách em họ vì một con Zombie à? Tôi thấy cậu cũng là người biết lý lẽ, sao lại ngu ngốc như vậy!”
Đới Anh hiểu rõ hơn ai hết về Văn Cửu Tắc, thấy vẻ bình tĩnh đến mức cực điểm của anh, lòng cậu ta càng lo lắng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhìn thấy anh định đưa tay sờ vào s.ú.n.g bên hông, cậu ta hoảng hốt kêu lên “Anh Cửu Tắc!” rồi kéo chị Lưu lùi lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng s.ú.n.g vang lên, viên đá dưới chân chị Lưu vỡ vụn. Nếu không nhờ Đới Anh kéo lại, có lẽ chân cô ta đã bị b.ắ.n trúng.
Mảnh vụn đá văng lên đập vào chân cô ta, khiến những người xung quanh hoảng hốt kêu lên.
Phong Vĩ ngã xuống đất, ôm chặt đứa trẻ đang khóc lùi xa, không dám phàn nàn thêm câu nào.
Chị Lưu vẫn chưa hết hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, bị chồng kéo lùi lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Văn Cửu Tắc, có người đột ngột phát điên, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Văn Cửu Tắc lạnh lùng hỏi Đới Anh: “Tôi hỏi cậu, người đâu?”
Đới Anh cũng bị dọa sợ, run rẩy dưới ánh mắt của anh, môi mấp máy: “Em đã đưa cô ta đến... đến bìa ruộng hoang trước đó rồi.”
Văn Cửu Tắc không nói một lời, thu s.ú.n.g lại, leo lên xe của mình, khởi động và lái đi, không hề quan tâm đến những người còn lại.
Trời sắp tối, con đường hoang đầy cỏ dại, Văn Cửu Tắc lái xe đi, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.
Khi đến vị trí mà Đới Anh chỉ, anh dừng xe, tắt máy, xuống xe và đi vào ruộng hoang để tìm dấu vết của Tiết Linh.
Zombie không có trí khôn, miễn là không bị tiếng động lớn hay mùi người thu hút, chúng chỉ lang thang quanh khu vực, trong thời gian ngắn sẽ không đi xa.
Khi trời bắt đầu tối, Văn Cửu Tắc tìm thấy một đống cỏ.
Trên đó có một bóng đen nằm nghiêng.
Chính là Tiết Linh, cô không thấy ai ở gần nên dùng đá cọ xát vào dây buộc tay mình, nhưng không những không thể cắt đứt được, mà còn khiến mình mệt mỏi hơn.
Vì thế cô nhanh chóng từ bỏ, quyết định sẽ tiếp tục vào ngày mai, tìm một đống cỏ dày để nằm nghỉ.
Cô không nghĩ rằng Văn Cửu Tắc sẽ quay lại tìm mình, rõ ràng là những người trong đoàn xe của anh, bao gồm cả Đới Anh, đều không muốn cô ở lại.
Họ đã đưa cô đi, liệu Văn Cửu Tắc có còn quay lại để đưa cô trở về không?
Chưa nói đến việc bạn gái, ngay cả quan hệ bạn trai cũ cũng chưa đạt đến mức độ đó.