Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Chương 8



Trong không gian hoang vắng tĩnh lặng, có tiếng bước chân dẫm lên cỏ dại tiến gần đến cô.

Tiết Linh: “…”

Có người ngồi xuống bên cạnh cô, đống cỏ bên cạnh lún xuống.

Âm thanh bật lửa vang lên. Mùi t.h.u.ố.c lá nhẹ nhàng lan tỏa.

Văn Cửu Tắc không nói gì, Tiết Linh rời khỏi tư thế nằm, quay đầu lại, thấy mẩu t.h.u.ố.c lá đỏ rực ở miệng anh. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt u ám.

Hình như anh đã hút hai hơi thuốc mạnh, rồi dùng ngón tay cái ấn mạnh vào thái dương, tự nói: “Suýt nữa thì lại làm mất.”

Tiết Linh rất muốn hỏi anh đang nghĩ gì, nhưng tiếc là Zombie không biết nói. Dù có hét lên, anh cũng không hiểu cô đang nói gì.

Văn Cửu Tắc cứ thế ngồi bên cạnh, bình tĩnh hút hết một điếu thuốc. Sau đó, cô cảm nhận được tay anh chạm vào dây buộc mà cô đã cọ xát mãi, từ từ tháo nó ra.

Anh đặc biệt đến đây để cởi trói cho cô sao? Thật sự sẽ thả cô đi?

Tiết Linh chưa kịp vui mừng, cổ tay bị trói lâu giờ đã bị bàn tay ấm áp của anh nắm chặt.

Anh xoa xoa cổ tay cô: “Có vết bầm tím rồi... Zombie có cảm thấy đau không?”

“Chắc là không.”

Anh miệng nói không, nhưng tay vẫn không rời khỏi cổ tay cô, nắm lấy cổ tay cứng ngắc của cô mà xoa nắn.

Một lúc sau, anh thả lỏng vai xuống, cuối cùng còn nằm hẳn sang bên cạnh cô, một chân gác lên chân kia trong tư thế thoải mái.

... Thật kiêu ngạo!

Một con Zombie như cô có cảm giác bị xem thường.

Tiết Linh phát ra tiếng gào thét đáng sợ lao về phía anh.

Cô thừa nhận, có phần cố tình khiêu khích để dọa anh.

Nhưng so về sức mạnh với Văn Cửu Tắc thì thật là quyết định tồi tệ. Cô đã tự đưa mình vào thế bị kiểm soát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Văn Cửu Tắc giữ chặt hai tay cô ở phía trước, kẹp chân cô lại, không để cô vùng vẫy.

Tiết Linh bị anh nửa đè trong lòng, không thể cử động, cảm thấy hơi ấm từ cơ thể anh thật khó chịu.

Hình như anh không hề cảm thấy mình nặng nề hay nóng bức, thậm chí còn dựa đầu vào người cô.

“Hmm... trên người em hơi hôi.” Anh đột nhiên nói.

Tiết Linh: “…”

Văn Cửu Tắc không ngờ cô lại phát điên, suýt nữa không giữ được cô.

“Sao em cứ giãy giụa mãi vậy, đói à? Chẳng lẽ là nghe được tôi nói nên tức giận?”

Tôi không hiểu! Không hiểu tiếng chó sủa!

Tiết Linh bỏ lại gánh nặng nhân loại còn lại, hoàn toàn phát điên.

Văn Cửu Tắc thấy cô giãy giụa mạnh, đành phải buông tay ra, đứng không xa, vỗ tay về phía cô: “Muốn tấn công tôi à? Đến đi, xem em có bắt được tôi không.”

Ngay khoảnh khắc đó, những mối thù xưa bỗng ùa về, Tiết Linh quên mất sự chênh lệch sức mạnh giữa họ, không phục thì phải lao vào đánh anh.

Văn Cửu Tắc chống hai tay, né tránh vài lần, thấy vẻ mặt cô dữ tợn, thậm chí còn cười thành tiếng, nói: “Đi bộ lảo đảo, giống như một con chim cánh cụt.”

Đó có thể là lý do khiến một số người trở thành “bạn trai cũ.”

Thật sự rất quá đáng!

Chạy một hồi, cơn giận của Tiết Linh đã tan biến, mà cô vẫn chưa chạm được vào người anh dù chỉ một sợi tóc.

Cô dừng lại, chợt cảm thấy may mắn vì mình đã chết, sẽ không bị tức c.h.ế.t lần nữa.

Văn Cửu Tắc thong thả đi đến gần.

“Còn chơi nữa không?”

Tiết Linh bỗng nhiên với tay chọc vào hông anh, Văn Cửu Tắc xoay người né tránh. Anh lại gần, cười tươi: “Làm lại nhé?”

Tiết Linh không muốn chơi nữa, quay đầu lảo đảo đi về phía đống cỏ lúc nãy.