Sau Khi Bỏ Trốn Lại Trở Thành Vị Hôn Thê Của Tên Điên Cuồng

Chương 19



Chỉ đứng như vậy, nhưng khắp người hắn lại tỏa ra một luồng khí tức uy nghiêm khiến người ta khó lòng xem nhẹ.

Thấy Mộ Tĩnh Sơn cũng đã trông thấy Thẩm Yếm, Mộ Chi Dao tựa như đã có dự tính từ trước, lúc này mới ý vị thâm trường nói: “Phụ thân thấy ta đánh sai rồi sao?”

Trong giọng nói của nàng mang theo một tia khiêu khích, lại xen lẫn vài phần cậy sủng mà kiêu.

Ngay khoảnh khắc trông thấy Thẩm Yếm, trong lòng Mộ Tĩnh Sơn đã có chút khó xử. Dù sao cảnh tượng Thẩm Yếm ra mặt vì Diệp Thiển ngày hôm qua vẫn còn hiện rõ mồn một, ông ấy thật sự không dám tuỳ tiện khiến Thẩm Yếm nhíu mày.

Suy nghĩ một lát, ông ấy mới chậm rãi lên tiếng: “Đích nữ dạy dỗ thứ nữ, cũng xem như là việc nên làm, Chi Dao không làm sai.”

Mộ Chi Nhiễm đứng ở một bên, vốn dĩ đang tràn đầy mong đợi phụ thân sẽ trút giận thay mình, trừng trị Mộ Chi Dao một trận ra trò, nhưng nghe thấy Mộ Tĩnh Sơn không những không dạy dỗ Mộ Chi Dao, ngược lại còn công khai đứng về phía nàng, nàng ta nhất thời kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt, trên mặt viết đầy vẻ khó tin.

Nàng ta vội vàng lên tiếng, trong giọng nói mang theo một tia gấp gáp và tủi thân: “Phụ thân sao có thể như vậy, rõ ràng là nàng…”

Tuy nhiên, lời còn chưa nói hết đã bị Giang thị đột nhiên xuất hiện chặn lại. Lúc Giang thị đến đã nhạy bén chú ý thấy Thẩm Yếm đang đứng ngoài cửa, nhìn mức độ quan tâm đặc biệt của Thẩm Yếm đối với Mộ Chi Dao, lúc này tuyệt đối không phải thời cơ tốt để đối đầu trực diện.

Mộ Chi Nhiễm nhìn Giang thị ngăn mình lại, cho dù trong lòng có vạn phần không muốn, nhưng khi ánh mắt nàng ta chạm phải Thẩm Yếm, vẫn thức thời ngậm miệng lại.

Thấy trên mặt Thẩm Yếm đã lộ ra vài phần mất kiên nhẫn, Diệp Thiển thu lại vẻ mặt, nếu còn trì hoãn thêm nữa, e rằng sẽ phản tác dụng.

Thế là, nàng khẽ phúc thân với Mộ Tĩnh Sơn, nhẹ giọng nói: “Thẩm đại nhân còn đang đợi, vậy nữ nhi xin qua đó trước.”

Mộ Tĩnh Sơn nào có lý do gì để cản nàng, vội vàng xua tay, ra hiệu cho nàng mau đi, sau đó chính mình cũng xoay người trở về thư phòng, bóng lưng ấy lại có vài phần hoảng hốt.

Nhìn Diệp Thiển cứ thế nhẹ nhàng bỏ đi, trong lòng Mộ Chi Nhiễm sao có thể vui vẻ được, sự không cam tâm tràn ngập dâng lên như thủy triều.

Nàng ta không cam lòng nhìn Giang thị, trong mắt lấp lánh lệ hoa, uất ức nói: “Nương, chúng ta cứ vậy bỏ qua cho nàng ta sao? Còn vòng tay của nương nữa, cứ thế để nàng ta trắng trợn lấy đi trắng trợn vậy à?”

Vừa nghĩ đến chiếc vòng tay tinh xảo tuyệt mỹ, giá trị không nhỏ bị Mộ Chi Dao đoạt đi, trong lòng Mộ Chi Nhiễm như bị mèo cào, vô cùng khó chịu, đặc biệt hôm nay còn bị nàng tát một cái trước mặt mọi người, bây giờ trên mặt vẫn còn nóng rát, không lúc nào không nhắc nhở nàng ta về nỗi khuất nhục đã phải chịu.

Giang thị làm sao có thể không đau lòng cho nữ nhi mình, nhìn Mộ Chi Nhiễm tủi thân như vậy, lửa giận trong lòng bà ta cũng đang bừng bừng cháy. Nhưng tình hình trước mắt quả thực bất lợi cho bọn họ, đã không thể đối đầu trực diện với Mộ Chi Dao trên mặt nổi, vậy thì chỉ đành chơi ngầm.

Không phải nàng muốn bổng lộc của chín năm sao? Vậy thì mình sẽ khiến nàng có mạng lấy mà không có mạng hưởng.

Diệp Thiển gần như đi nhanh đến bên cạnh Thẩm Yếm, cung kính hành một lễ, nhẹ giọng nói: “Thẩm đại nhân.”

Thẩm Yếm khẽ híp mắt lại, tỉ mỉ đánh giá nàng, dáng vẻ xa cách này của nàng giống như người vừa rồi mượn thế của hắn để cáo mượn oai hùm vốn không phải là nàng.

Có điều, trong mắt hắn, chút chuyện nhỏ nhặt này cũng không đáng để mình tự dưng không vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Thiển lại có chút kinh ngạc, Thẩm Yếm hôm nay lại không nổi điên như mọi khi.

Chỉ là khi ánh mắt của nàng rơi xuống mấy nữ tử đang cầm thước kẻ, kim chỉ trước mặt, không khỏi nảy sinh nghi hoặc, nàng khẽ quay đầu, có chút khó hiểu nhìn về phía Thẩm Yếm.

Tuy nhiên, Thẩm Yếm lại chẳng thèm để ý đến nàng, chỉ khẽ giơ tay lên, thản nhiên ra hiệu cho mấy nữ tử kia.

Nhận được ám hiệu, mấy nữ tử lập tức hành động, có người thành thạo nhấc cánh tay của Diệp Thiển lên, có người cầm thước cẩn thận đo vòng eo của nàng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Thiển đã hiểu ra, đây là muốn may y phục cho nàng.

Chỉ là, trong lòng nàng không khỏi dấy lên một tia nghi hoặc, tại sao phải mời nhiều người như vậy? Huống hồ nàng ở Quốc Công phủ cũng chưa bao giờ thiếu quần áo, gấm vóc lụa là ngày thường chất cao như núi.

Nàng không nhịn được lên tiếng: “Ta không thiếu quần áo, Quốc Công phủ đều có.”

Thẩm Yếm thâm trầm ngồi một bên, khẽ nhắm mắt, nhưng dường như có thể xuyên qua mí mắt đánh giá chính xác thân hình của nàng.

Nghe nàng nói, hắn không khỏi bật ra một tiếng cười khẩy từ trong mũi, tiếng cười ấy mang theo vài phần trêu chọc, chậm rãi nói: “Sao nào, Quốc Công phủ chu đáo, ngay cả giá y cũng chuẩn bị sẵn cho nàng rồi à?”

Giá y?

Diệp Thiển nghe thấy hai chữ này, trong lòng đột nhiên sững lại.

Lúc này mới phản ứng kịp, thì ra những người này muốn thêu giá y cho nàng, hơn nữa nhìn tình thế này, lại mời nhiều người như vậy, có thể thấy thời gian gấp gáp đến mức nào.

Điều này không khỏi khiến nàng nhớ lại hôm qua Thẩm Yếm nói rằng hôn kỳ định vào nửa tháng sau, lúc đó nàng còn tưởng hắn chỉ cố ý dọa nàng, không cho là thật, xem ra bây giờ, Thẩm Yếm dường như rất nghiêm túc.

“Yên tâm, mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng bọn họ đều là những tú nương nổi danh ở kinh thành, nhất định có thể thêu cho nàng một bộ giá y độc nhất vô nhị.”

Thẩm Yếm đầy hứng thú nhìn nàng, không bỏ sót một chút cử động nào trên gương mặt nàng, dường như muốn nhìn thấu tâm tư của nàng.

Tình hình bây giờ thành ra thế này, Diệp Thiển biết mình phải hành động nhanh hơn nữa, chẳng lẽ lại thật sự dùng thân phận của Mộ Chi Dao để gả cho hắn sao.

“Sao, không muốn?”

Thấy nàng hồi lâu không lên tiếng, Thẩm Yếm khẽ híp mắt lại, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng nguy hiểm, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, tựa như mang theo sương giá, nguy hiểm chất vấn.

“Sao có thể…” Trong lòng Diệp Thiển giật mình, vội vàng nói, để xua tan nghi ngờ của Thẩm Yếm, nàng còn cố gắng nặn ra một nụ cười, nụ cười ấy dưới ánh đèn vàng vọt thoạt nhìn có chút gượng gạo.

Rõ ràng biết trong lòng nàng không muốn, nhưng khi nghe được câu trả lời ngoan ngoãn này, một nơi nào đó sâu trong đáy lòng Thẩm Yếm vẫn lặng lẽ trào dâng một dòng nước ấm.