Ánh mắt của hắn chậm rãi rơi xuống bộ giá y màu đỏ trong phòng, trong đầu đã hiện ra dáng vẻ tuyệt mỹ của nàng khi khoác nó lên, nhất định sẽ nghiêng nước nghiêng thành, khiến người ta phải kinh diễm.
Đi cùng Thẩm Yếm vòng vo một hồi, cho đến khi Thẩm Yếm bị công vụ cuốn đi, cuối cùng lúc này mới tha cho nàng.
Diệp Thiển kéo tấm thân mệt mỏi trở về Quốc Công phủ, nàng đã không còn sức lực để làm chuyện khác nữa.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, Vương ma ma lại mang đến cái gọi là bổng lộc hàng tháng như thường lệ.
Diệp Thiển nhìn số lượng trên đó, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên, quả nhiên vẫn phải nhờ đến Thẩm Yếm, mặc dù lần này không phải toàn bộ, nhưng cũng đã khá hơn số lượng thảm hại được đưa đến hôm đó một chút.
Nàng nhẹ nhàng đẩy đồ về phía Xuân Hòa, Xuân Hòa tưởng Diệp Thiển bảo nàng ấy cất đi, vừa định nhúc nhích.
Diệp Thiển lại đột nhiên mở miệng: “Số bạc này ngươi tìm chỗ nào đó cất đi, đến lúc đó nếu sự việc bại lộ, ngươi cầm lấy đi thật xa.”
Động tác của Xuân Hòa đột ngột khựng lại, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng và khó hiểu, sốt sắng hỏi: “Vậy còn cô nương thì sao?”
Vẻ mặt Diệp Thiển khẽ thu lại, trong mắt lóe lên một tia phức tạp, cuối cùng vẫn không nói cho nàng ấy biết chuyện giữa mình và Thẩm Yếm, chỉ nhàn nhạt lấy lệ nói: “Ta tự có dự định.”
Hôn kỳ mà Thẩm Yếm định ra ngày một đến gần, giống như một thanh gươm sắc bén treo trên đỉnh đầu, khiến Diệp Thiển cảm thấy ngày càng cấp bách. Nàng không thể đợi thêm nữa, nếu còn đợi nữa, e rằng thật sự sẽ vướng cả bản thân vào.
Có điều, người còn sốt ruột hơn cả nàng, chính là Giang thị.
“Cô nương, có độc.” Xuân Hòa nhìn đĩa bánh ngọt trên bàn, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nói xong liền định vứt đĩa bánh đi.
“Đợi đã.” Diệp Thiển vội vàng đưa tay ngăn nàng ấy lại.
Diệp Thiển nhìn chiếc bánh ngọt có độc kia, khóe môi không khỏi khẽ nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia sáng gian xảo.
Chiếc bánh ngọt này nào phải đoạt mệnh chứ, rõ ràng là thời cơ tốt đẹp để nàng lật đổ Giang thị, còn có thể thoát khỏi Thẩm Yếm.
Dưới ánh mắt không hiểu chuyện gì của Xuân Hòa, Diệp Thiển chậm rãi cầm chiếc bánh ngọt lên, không chút do dự ăn xuống.
Xuân Hòa thấy vậy, nhất thời kinh ngạc đến trợn tròn hai mắt, còn chưa đợi nàng ấy ra tay ngăn cản, Diệp Thiển đã ăn xong chiếc bánh ngọt.
Lúc này Diệp Thiển mới vội vàng lên tiếng: “Mau cầm ngân lượng đi đi, nếu không cả ngươi và ta đều phải chết.”
Xuân Hòa không muốn đi, nhưng Diệp Thiển nói nếu lần này không thành công, thì còn ai thay Mộ Chi Dao báo thù nữa.
Xuân Hòa ôm ngân phiếu rời đi.
Xuân Hòa vừa ra khỏi phủ, Phượng Nghi viện lập tức giống như vỡ chợ. Chuyện Mộ Chi Dao trúng độc trong nháy mắt đã lan truyền khắp toàn bộ Quốc Công phủ, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Mộ Tĩnh Sơn nhìn đại phu lắc đầu hết lần này đến lần khác, trong lòng không khỏi rùng mình.
Dù sao Thẩm Yếm cũng vừa mới nói chuyện hôn ước với Mộ Chi Dao, ông ấy sao có thể bỏ qua cơ hội kết thân tốt đẹp này. Đây chính là cơ hội tuyệt vời để Quốc Công phủ tiến thêm một bậc, dù thế nào đi nữa ông ấy cũng không thể để nó vuột mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang thị nhìn Mộ Tĩnh Sơn như vậy, đúng lúc lên tiếng: “Hay là giấu chuyện này đi, cứ nói bệnh cũ ở biệt viện tái phát, bị nhiễm phong hàn, đến lúc đó để Nhiễm Nhi gả qua.”
Mộ Tĩnh Sơn nghe vậy, gương mặt vốn đang lo âu dần dần bình tĩnh trở lại. Sau mấy ngày quan sát, Mộ Chi Dao không phải là một kẻ dễ nắm bắt, chi bằng cứ như lời Giang thị nói, tương kế tựu kế.
Không bao lâu sau, vị đích tiểu thư vừa trở về không lâu của Mộ gia, đã qua đời vì bệnh phong hàn nhiều năm tái phát, chữa trị không khỏi.
Khiến người ta không khỏi thổn thức.
Mộ Tĩnh Sơn vốn dĩ không có tình cảm sâu đậm gì với người nữ nhi này, đến nỗi ngay cả linh đường cũng không lập.
Ông ấy đang định cho người đưa t.h.i t.h.ể của Mộ Chi Dao đi thì lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ phía cửa phòng truyền đến, có người bẩm báo: “Thẩm tướng đến.”
Lời vừa dứt, vẻ mặt Mộ Tĩnh Sơn trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, ông ấy vội vàng để Giang thị đi xử lý, còn mình nhanh chóng ra nghênh đón Thẩm Yếm.
“Thẩm đại nhân.” Mộ Tĩnh Sơn cố nặn ra một nụ cười, tiến lên đón, nụ cười đó dưới ánh đèn vàng vọt trông có chút cứng đờ.
Thẩm Yếm không chút khách sáo, đi thẳng vào vấn đề nói rõ mục đích đến: “Ta đến để nhìn lệnh thiên kim lần cuối.”
Mí mắt Mộ Tĩnh Sơn giật một cái, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng thu lại vẻ mặt, tươi cười nói: “Tiểu nữ đã mất, bộ dạng bây giờ e là không tiện cho lắm.”
“Có gì mà không tiện?”
Trong giọng điệu của Thẩm Yếm mang theo một tia cứng rắn, khí thế đó giống như nếu không gặp được nàng thì sẽ không định rời đi.
Sắc mặt Mộ Tĩnh Sơn trở nên có chút thâm trầm, cuối cùng, ông ấy vẫn không thể lay chuyển được Thẩm Yếm, đành bất đắc dĩ dẫn người qua đó.
Chỉ là, ông ấy không hề nhìn thấy nửa phần đau thương trên gương mặt Thẩm Yếm, ngược lại còn mơ hồ có cảm giác như đang thưởng thức.
Nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Diệp Thiển, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, Thẩm Yếm lại có được sự kiên nhẫn hiếm thấy. Hắn chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hơi thở nơi mũi và cổ của nàng, nơi nào chạm đến cũng đều lạnh lẽo, không khác gì thi thể.
Giang thị thấy vậy, trong lòng có chút hoảng loạn, sợ hắn nhìn ra manh mối, vội vàng lên tiếng: “Người đã mất rồi, vẫn nên nhập thổ vi an thì hơn.”
Thẩm Yếm chậm rãi đứng dậy, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu lại mang theo vài phần bạc bẽo, tựa như ngọn gió lạnh của tháng chạp mùa đông.
“Được, nhập liệm đi.”
Chỉ là Giang thị vừa có động tác, Thẩm Yếm đã chậm rãi lên tiếng, giọng nói ấy tựa như ma quỷ phiêu đãng trong không khí: “Nàng c.h.ế.t như thế nào?”
Nghe vậy, thân thể Giang thị trong nháy mắt trở nên cứng đờ, như thể bị niệm chú định thân.
Mộ Tĩnh Sơn thấy vậy, vội vàng lên tiếng giải thích: “Lúc ở biệt viện bị nhiễm phong hàn, cơ thể quá yếu ớt, lúc này mới bệnh qua đời.”
Lời nói đó nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng nếu nghe kỹ, lại mơ hồ lộ ra một tia gấp gáp.