Mấy con tuấn mã dừng chân vững vàng trước Thừa tướng phủ, Thẩm Yếm nhảy xuống ngựa, thân hình cao lớn sải bước vào cửa. Sính Phong đi theo sau vội vàng cẩn thận bước theo.
Vừa vào đến nhà, Thẩm Yếm liền tháo phăng áo choàng, vẻ mặt lạnh lùng rồi ngồi trên chủ vị ở chính đường.
Sính Phong lập tức phủ phục quỳ xuống: "Vẫn chưa tìm thấy Diệp cô nương."
Thẩm Yếm ngước mắt, khẽ gật đầu, nheo mắt lại: "Chưa tìm thấy thì tiếp tục tìm cho ta, cho dù có phải tát cạn cả con sông ở ngoại thành, cũng phải đào nàng ra cho ta!"
Sính Phong không dám cau mày trước mặt hắn: "Vâng!"
Sính Phong lại tiếp tục phái người đi vớt người, thuộc hạ nhận lệnh, cho dù có muốn nói gì cũng không dám!
Chủ tử đã hạ lệnh, sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác!
Thẩm Yếm khẽ tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, vừa nghĩ đến việc Diệp Thiển thà rơi xuống sông chứ không chịu bước về phía hắn một bước, thái dương lại âm ỉ đau.
Bàn tay cầm chén trà không ngừng siết chặt, đôi mắt phượng quyến rũ lòng người khẽ mở ra, tỏa ra một luồng sáng tất thắng.
Với nụ cười tà mị, hắn nghĩ, Diệp Thiển, chỉ cần nàng chưa chết, tìm thấy nàng chỉ là vấn đề thời gian. Đến lúc đó, ta sẽ tặng nàng một món quà lớn.
Bụi tung lên rồi lại lắng xuống đất, con phố dài lại trở lại trật tự như ban nãy.
Trước cổng lớn của Quốc Công phủ, Xuân Hòa có vẻ hơi lúng túng. Trước đây mỗi lần đến Quốc Công phủ đều không có kết cục tốt đẹp, nhẹ thì bị chặn thẳng ở cửa không cho vào, nặng thì bị đánh một trận rồi ném ra ngoài.
Diệp Thiển thấy vậy bèn khẽ vỗ vai nàng ấy để an ủi.
Sau đó lại dặn dò: "Xuân Hòa, ngươi phải nhớ, một khi bước qua cánh cửa này, ta chính là tiểu thư nhà ngươi, Mộ Chi Dao, biết chưa."
Xuân Hòa kiên định nhìn nàng, gật mạnh đầu mấy cái.
Lá rụng trong sân bị một cơn gió thu thổi bay ra ngoài, lững lờ rơi xuống đất, Diệp Thiển ngẩng đầu nhìn lên.
Mùa thu đã đến, mùa thu là mùa của sự bội thu, còn nàng, sắp sửa đón nhận một mùa "bội thu" chưa biết trước.
•
Cánh cửa lớn nặng nề của Quốc Công phủ bị gõ mở, một tên tiểu tử gác cổng mắt nhắm mắt mở nhìn hai cô nương xa lạ trước mặt.
Hắn ta nhíu mày hỏi: "Các ngươi là ai?"
Diệp Thiển nhanh chóng trao cho Xuân Hòa một ánh mắt kiên định, Xuân Hòa lập tức hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái của mình.
"Vị này là đích tiểu thư của Quốc Công phủ, còn không mau mời vào trong!"
Lúc đến đây, Diệp Thiển đã nói, bọn họ không nên hành động kín đáo, mà phải phô trương, như vậy mới không bị người ta trừ khử trong lúc không ai hay biết.
Tên tiểu tử gác cổng vừa nghe, không khỏi bật cười thành tiếng. Đích tiểu thư của bọn họ đang ở trong phủ yên lành cơ mà!
Hai nữ nhân không biết trời cao đất dày này, giả mạo ai không giả mạo, lại dám giả mạo đích tiểu thư.
Tên tiểu tử mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn, xua tay đuổi bọn họ đi: "Mau đi đi, đích tiểu thư của chúng ta đang ở trong phủ yên ổn. Muốn giả mạo thì đến nhà khác mà giả mạo!"
Diệp Thiển vừa nghe, trong lòng đã hiểu rõ, trong phủ này chắc chắn có kẻ không tuân thủ quy củ, nhân lúc đích trưởng nữ không có ở đây, liền chiếm lấy vị trí đích tiểu thư.
Diệp Thiển thần sắc bình tĩnh như nước, không hoảng không vội lấy ra thẻ bài của phủ, tên tiểu tử vừa nhìn, thấy đây quả thực không phải là đồ giả.
Ngay sau đó lại nghe Diệp Thiển nói: "Hay là cứ bẩm báo một tiếng đi, dù sao cũng chỉ là chạy một chuyến thôi mà."
Tên tiểu tử nghe vậy, nghi ngờ nhìn Diệp Thiển và Xuân Hòa từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói: "Xin chờ một lát, ta đi bẩm báo với phu nhân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói xong, tên tiểu tử vội vã chạy đi bẩm báo, Giang thị nghe lời tên tiểu tử, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn, quát lên: "Đích tiểu thư gì chứ, mau đuổi đi cho khuất mắt!"
Tên tiểu tử lại vội vàng nói thẻ bài mà Diệp Thiển đưa ra không phải là giả, nha hoàn kia nói chuyện còn rất hùng hồn, ánh mắt Giang thị khẽ tối lại, hai hàng lông mày nhíu chặt, suy nghĩ một lát.
"Đưa người vào đây."
Tên tiểu tử nhận lệnh, rất nhanh đã ra ngoài cửa dẫn Diệp Thiển và Xuân Hòa vào.
Giang thị ngồi trên ghế cao, ánh mắt soi mói nhìn hai vị cô nương đang đứng. Một người dáng người hơi cao hơn, mặc một bộ váy dài bằng lụa trắng, chỉ là bất kể kiểu dáng hay phong cách đều đã cũ kỹ, nhưng vẫn khó che được vẻ thanh tú của nàng.
Còn người mặc áo sam nhỏ màu xanh đậm bên cạnh chính là Xuân Hòa, bà ta nhận ra, năm đó Mộ Chi Dao bị phong hàn, nàng ấy từng về phủ một lần để nhờ mời phủ y.
Nhưng Mộ Chi Dao bà ta đã lâu không gặp, lâu đến mức bà ta đã quên mất dung mạo của nàng ấy rồi.
Thế nhưng Mộ Chi Dao có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, chỉ là không thể xuất hiện ở Mộ Quốc Công phủ, nếu không phải đặt Nhiễm nhi của bà ta vào đâu.
Nhìn Xuân Hòa, lại thấy thẻ bài của phủ và ngọc bội mà nàng ấy đeo từ nhỏ, Giang thị không nghi ngờ sự thật giả của Diệp Thiển, mà có chút nghi ngờ tin tức mình nhận được đã có sai sót.
"Ngươi là Mộ Chi Dao?" Bà ta nghi hoặc mở miệng.
Diệp Thiển khẽ nheo mắt lại: "Giang di nương thật lạ, ta không phải Mộ Chi Dao thì còn có thể là ai?"
"Hay là Giang di nương cảm thấy sự xuất hiện của ta là chuyện gì kỳ lạ lắm sao?"
Giang di nương nhướng mắt, không còn băn khoăn nữa, chỉ là rõ ràng có chút ý trách móc.
"Sao ngươi lại quay về?"
Diệp Thiển đã sớm dự liệu được người này sẽ không vui khi nàng trở về, nàng cũng không khách khí.
"Đây là nhà của ta, ta không được về sao?"
Bàn tay đang bưng trà của Giang thị khẽ dừng lại, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc nhìn Diệp Thiển, dường như rất không thể tin nổi đây lại là lời nói ra từ miệng của Mộ Chi Dao.
Xuân Hòa ở bên cạnh cũng sững sờ, đã quen với việc khúm núm trước mặt Giang di nương, nàng ấy quả thực có chút kinh ngạc với cách nói chuyện của Diệp Thiển đối với Giang thị.
"Mộ Chi Dao, ta là trưởng bối của ngươi, ngươi nói chuyện với ta như vậy sao?" Giang thị cười khẩy một tiếng, mặt đầy vẻ bất mãn chất vấn.
Diệp Thiển nhướng mày, trong ánh mắt lộ ra vẻ quả quyết, giọng nói đúng mực.
"Trong phủ này, ta thân là đích tiểu thư, Giang di nương biết ta trở về không ra nghênh đón thì cũng thôi đi."
Nói rồi khóe môi nàng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười mỉa mai: "Sao còn chất vấn cả lý do ta quay về."
Giang thị khi nghe Diệp Thiển gọi bà ta là Giang di nương, sắc mặt đã sa sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Kể từ khi chủ mẫu Lý thị qua đời, mặc dù bà ta không được nâng lên làm chính thất, nhưng trong phủ ai thấy bà ta mà không cung kính gọi một tiếng phu nhân?
Bà ta đã lâu lắm rồi không nghe thấy từ Giang di nương này, nay nghe chỉ cảm thấy chói tai vô cùng, ngọn lửa giận trong lòng lập tức bị đốt lên!
"Hỗn xược!"
Giang thị tức giận quát một tiếng, trong mắt bà ta, Mộ Chi Dao vẫn luôn là bộ dạng răm rắp nghe lời, cung kính, nếu không cũng sẽ không bị bà ta dễ dàng đuổi đến biệt viện lâu như vậy.
"Mộ Chi Dao, đến biệt viện một chuyến liền không biết lễ pháp trưởng ấu tôn ti viết như thế nào rồi sao?" Giang thị hung hăng nhìn Diệp Thiển quát mắng.
Diệp Thiển lại không hề bị lay động, nàng bình tĩnh nhìn vẻ mặt giận dữ của Giang thị, trong lòng ngược lại có chút hưởng thụ, dù sao cảnh tượng như vậy sau này e là sẽ thường xuyên thấy.