Sau Khi Bỏ Trốn Lại Trở Thành Vị Hôn Thê Của Tên Điên Cuồng

Chương 4



"Trưởng ấu tôn ti?"

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, trong nụ cười đó mang mấy phần thong dong và kiên định, từng chữ từng chữ rõ ràng nói: "Ta chỉ biết, ta thân là đích tiểu thư của Quốc Công phủ, đáng lẽ di nương phải hành lễ với ta, từ khi nào ta còn cần phải nói lễ pháp với ngươi?"

Chiếc chén trong tay Giang thị đột nhiên rung mạnh, trà văng ra một ít, bà ta trừng mắt nhìn Mộ Chi Dao, trong lòng nghi hoặc Mộ Chi Dao này đi biệt viện một chuyến sao lại như biến thành người khác. Nhưng bà ta nhanh chóng ép mình bình tĩnh lại, lúc này chỉ muốn đuổi nàng đi cho xong.

Bà ta uống một ngụm trà, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại: "Được rồi, ngươi đến đây muốn làm gì? Làm xong thì mau chóng về nơi ngươi nên về đi!"

Diệp Thiển khẽ nhúc nhích thân mình, hỏi ngược lại: "Quốc Công phủ là nhà của ta, ngươi nói ta quay về làm gì?"

Chưa đợi Giang thị nói chuyện, Diệp Thiển tiếp tục giáng cho bà ta một đòn nặng nề: "Ta đương nhiên là về nhà rồi."

Lúc này Giang thị mới đứng dậy, mặt đầy vẻ không thể tin nổi: "Ngươi nói gì?"

Diệp Thiển tiến một bước về phía bà ta, từng bước ép sát, khẽ mấp máy môi, giọng trong trẻo mà mạnh mẽ: "Ta nói, ta về nhà."

Lúc này Giang thị mới hiểu rõ mục đích của Mộ Chi Dao, ngoài sự kinh ngạc, trên mặt bà ta lại hiện lên một tia chế giễu. Một tiểu thư đã đi nhiều năm như vậy, một người ngay cả người gác cổng cũng không nhận ra. Về nhà? Đây là chuyện nực cười đến mức nào!

"Ngươi thật sự không đi?" Giang thị hỏi lại lần nữa, giọng điệu mang theo sự đe dọa.

Diệp Thiển mặt lạnh như băng, giả vờ không hiểu: "Ta về nhà thôi mà, Giang di nương có ý gì đây?"

Giang thị đã không thể nghe nổi từ "Giang di nương" này nữa, bà ta tức đến mặt mày xanh mét, gọi Vương ma ma đến, ra hiệu bằng mắt, để Vương ma ma đưa nàng đi nghỉ ngơi.

Diệp Thiển không ở lại thêm nữa, trực tiếp đi theo Vương ma ma ra ngoài.

Giang thị nhìn bóng lưng rời đi của Mộ Chi Dao, trong lòng thầm nghĩ: Tính cách thay đổi thì đã sao, bà ta vẫn là nữ chủ nhân của Quốc Công phủ, bà ta muốn xem Mộ Chi Dao này có thể ở trong phủ này được bao lâu.

Diệp Thiển dẫn theo Xuân Hòa đi theo Vương ma ma ra khỏi chính viện, dưới chân đạp lên những viên sỏi nhẵn bóng, lại rẽ vào con đường nhỏ yên tĩnh, đi một đoạn khá dài, mới đến được nơi gọi là chỗ ở.

Diệp Thiển nhìn sân viện hoang tàn trước mắt, trên mặt đất phủ đầy một lớp lá khô dày, gió thổi qua, liền cuốn lên một lớp bụi.

Ngay cả cánh cổng sân đó cũng sắp lung lay sắp đổ, dường như có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Điều kiện tồi tàn như vậy lại xuất hiện ở Quốc Công phủ, quả thực có chút làm mất mặt Quốc Công phủ.

Xuân Hòa ôm tay nải, nhìn sân viện tồi tàn này, mặc dù trong lòng có bất mãn, nhưng cũng đành bất lực, dù sao trước đây ở Quốc Công phủ, chỗ ở của tiểu thư cũng chẳng tốt hơn là bao.

Vương ma ma với vẻ mặt hả hê nhìn Diệp Thiển, nói bằng giọng điệu âm dương quái khí: “Tiểu thư, đây chính là sân viện của người, nếu không có chuyện gì thì nô tỳ xin phép cáo lui trước.”

Nhìn bộ dạng vội vã muốn rời đi của Vương ma ma, Diệp Thiển không nhìn khu sân viện hoang vắng này nữa, nàng khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía Vương ma ma.

“Ma ma, ta còn một chuyện muốn hỏi.”

Vương ma ma không cần nghĩ cũng biết nàng muốn hỏi gì, chẳng qua là tại sao sân viện lại hoang tàn đến thế, nhưng nơi này so với biệt viện đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần rồi. Ít nhất cũng là ở kinh thành, không biết nàng còn kén chọn cái gì.

Thế nhưng thân là hạ nhân, Vương ma ma vẫn cung kính nói: “Mời tiểu thư hỏi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Thiển cũng không dài dòng, hỏi thẳng: “Trong phủ này, sân viện của nhị tiểu thư ở đâu?”

Vương ma ma có chút do dự, lúc này mới nhớ ra nhị tiểu thư mà nàng hỏi bây giờ đã là đại tiểu thư trong phủ. Mặc dù bà ta không hiểu Diệp Thiển hỏi vậy để làm gì, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của nàng.

“Sân viện của đại tiểu thư ở Phượng Nghi viện phía nam.”

Diệp Thiển tất nhiên nghe rõ trong miệng Vương ma ma nói là đại tiểu thư. Nhưng nàng không vội, thay vì sửa lưng một ma ma, chi bằng cứ làm cho tới bến. Một lần khiến cho toàn bộ trên dưới phủ đều biết đại tiểu thư trong miệng bọn họ chỉ là một thứ nữ chiếm đoạt danh phận người khác.

Sắc mặt Diệp Thiển không đổi, thản nhiên bình tĩnh nói: “Vậy ma ma dẫn ta qua đó đi.”

Giọng điệu ra lệnh của nàng quá đỗi tự nhiên, Vương ma ma là người cũ trong phủ, lại là người bên cạnh Giang thị.

Ngoại trừ Quốc Công gia và các vị thiếu gia, ai nhờ bà ta giúp đỡ mà không thêm hai chữ “làm phiền”? Vì thế, Vương ma ma không khỏi liếc nhìn Diệp Thiển thêm hai lần, trong lòng dâng lên nỗi bất mãn.

Mặc dù không biết ý đồ của Diệp Thiển, nhưng bà ta vẫn dẫn nàng đến sân viện của người được gọi là đại tiểu thư Mộ Lạc Nhiễm. Trên đường đi, Vương ma ma đi có chút vội, bước chân gấp gáp, dường như tràn đầy bất mãn với công việc mới mà Diệp Thiển giao cho.

Đi được một lúc, đứng trước Phượng Nghi viện, so với thiên viện ở phía nam, sự khác biệt quả thực là một trời một vực.

Phượng Nghi viện chạm rồng khắc phượng, tinh xảo phi thường, còn thiên viện thì hoang tàn đến mức không ra hình dạng, khiến người ta có chút kinh ngạc hai nơi này lại cùng thuộc một Quốc Công phủ.

Vừa vào sân đã thấy có mấy nha hoàn đang cắt tỉa cành cây, y phục mà những nha hoàn đó mặc còn tốt hơn của hai người Diệp Thiển không biết bao nhiêu lần.

Vương ma ma nhìn vẻ đánh giá của Diệp Thiển, trong lòng thầm đắc ý. Có so sánh mới tự biết mình, xem nàng còn dám ngang nhiên ra lệnh cho mình làm việc nữa không.

Diệp Thiển vẫn không động đậy, Vương ma ma tưởng rằng nàng đã hoa mắt, liền lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư xem xong rồi thì về đi. Lão nô còn có việc! Không tiễn tiểu thư về được.”

Đối với lời nói mang mấy phần khiêu khích này của Vương ma ma, Diệp Thiển chỉ đáp lại bằng một câu hỏi ngược: “Ta phải về đâu?”

Vương ma ma lòng đầy nghi hoặc, từ đâu đến thì về đó cũng không biết, lẽ nào còn muốn mình đưa nàng về nữa sao?

Nghĩ đến đây, Vương ma ma buông lời châm chọc: “Đương nhiên là về thiên viện phía bắc rồi!”

Diệp Thiển lại không hề bị lay động, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Xuân Hòa một cái, giọng điệu hơi cao lên: “Xuân Hòa, chuyển đồ của chúng ta vào trong, sau này chúng ta sẽ ở đây!”

Giọng nói của nàng không lớn không nhỏ, đám nha hoàn đang cắt tỉa cành cây và Vương ma ma đều tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

Ngay cả Xuân Hòa nhận lệnh cũng có chút kinh ngạc nhìn nàng, trong ánh mắt đó tràn đầy sự khó tin. Sau đó, thấy Diệp Thiển không phải đang nói đùa, liền nhấc chân chuẩn bị vào sân.

Vương ma ma nhất thời có chút ngơ ngác, mắt thấy Xuân Hòa đã tiến lên, bà ta vội vàng đưa tay ra chặn lại. Trên mặt đầy vẻ tức giận, lớn tiếng quát mắng: “Nơi này là nơi ở của đích tiểu thư, ngươi dám tự tiện xông vào!”

Diệp Thiển khẽ nghiêng người, nàng vốn đã cao hơn Vương ma ma, lúc này từ trên cao nhìn xuống bà ta, thẳng thắn hỏi: “Ma ma nói đây là nơi ở của ai?”

Vương ma ma bị Diệp Thiển làm cho có chút không phân biệt được rõ ràng, bà ta không chút nghĩ ngợi mà nói thẳng: “Của đích tiểu thư chứ ai!”