Sau Khi Bỏ Trốn Lại Trở Thành Vị Hôn Thê Của Tên Điên Cuồng

Chương 6



"Mộ Chi Dao! Lúc nãy là ta đã cho ngươi mặt mũi! Ngươi mới dám hỗn xược như vậy!" Giang thị tức giận đến hai mắt long lên sòng sọc, hung hăng gầm lên.

Sắc mặt của Diệp Thiển lập tức thay đổi, nàng chậm rãi đứng dậy, chỉ trong chốc lát, đôi mắt trong veo lạnh lùng của nàng nhìn về phía Giang thị đang la lối ở dưới thềm.

"Ta thấy là ta đã cho Giang di nương mặt mũi rồi! Nếu không, sao Giang di nương lại dám để một đích tiểu thư của Quốc Công phủ như ta phải đến ở thiên viện phía bắc!" Giọng của nàng trong trẻo mà mạnh mẽ, giống như ép hỏi lại giống như đang quở trách.

Không chỉ mấy nha hoàn đứng bên cạnh kinh ngạc đến trợn tròn mắt, mà ngay cả trong lòng Vương ma ma cũng chấn động. Lúc này, ánh mắt của các nha hoàn nhìn về phía Diệp Thiển đều tràn đầy sự ngạc nhiên.

Giang thị ghét nhất người khác gọi mình là di nương, trước đây có một người mới vào phủ không hiểu chuyện vô tình gọi một tiếng, đã bị lôi ra đánh c.h.ế.t bằng gậy.

Giang thị đã quen thói ngang ngược, những nếp nhăn trên mặt vì tức giận mà dúm lại, trông càng thêm dữ tợn. Bà ta giơ tay lên, hung hăng tát về phía Diệp Thiển. Mọi người đều sợ hãi đến mức không dám lên tiếng, không dám thở mạnh.

Thế nhưng ngay khi mọi người đều nghĩ rằng Diệp Thiển sẽ phải chịu một cái tát trời giáng này, thì Diệp Thiển lại nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Giang thị.

Ánh mắt của nàng trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, tựa như nước trong đầm băng, sau đó dùng sức vung tay một cái, Giang thị đứng không vững, chật vật ngã xuống đất, tư thế vô cùng khó coi.

"A...!"

Nghe tiếng, Vương ma ma hoàn toàn không phản ứng kịp, nếu không thì cơ hội thể hiện tốt như vậy sao bà ta có thể bỏ lỡ mà không đỡ. Bà ta còn đang chờ Diệp Thiển ăn tát kia mà!

Giang thị rên rỉ đau đớn trên mặt đất, lúc này Vương ma ma mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội vàng chạy đến đỡ.

Xuân Hòa đứng bên cạnh Diệp Thiển, từng chuyện xảy ra ngày hôm nay đều hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của nàng ấy.

Giang thị vịn lấy eo, nhăn mặt, hơi thở gấp gáp như không thể thở nổi, bà ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiển đang đứng ở trên, nghiến chặt răng, lạnh lùng ra lệnh: "Người đâu, đè con tiện tì này xuống cho ta!"

Lần này là Mộ Chi Dao tự tìm đường chết, vậy thì không thể trách bà ta được.

"Đánh mạnh vào!"

Lời vừa dứt, ở cổng sân, một loạt tiếng bước chân vội vã đột nhiên vọng tới.

Quốc Công gia Mộ Tĩnh Sơn vừa bước vào đã nghe thấy câu này, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, cảm thấy những lời không ra thể thống gì như vậy thực sự không xứng đáng xuất hiện trong Quốc Công phủ.

"Các ngươi đang làm loạn cái gì vậy?" Ông ấy lên tiếng quát mắng, giọng điệu uy nghiêm trầm thấp.

Cả ngày bận rộn, ông ấy vừa mới về phủ, một tên tiểu tử đã vội vã chạy đến bẩm báo rằng, Giang thị đang ở Phượng Nghi viện đánh nhau với một người tự xưng là đích tiểu thư Mộ Chi Dao.

Nghe thấy tên của Mộ Chi Dao, ông ấy ngay cả một ngụm trà cũng chưa uống, bước chân không hề nghỉ ngơi mà vội vã đến Phượng Nghi viện.

Giang thị vừa nghe là Quốc Công gia đến, lập tức thay đổi sắc mặt, khóc lóc thảm thiết nhào về phía Mộ Tĩnh Sơn để cáo trạng.

"Lão gia, người không biết đâu! Mộ Chi Dao kia không chỉ cướp sân viện của Nhiễm Nhi, mà còn đẩy ta ngã xuống đất nữa!"

Mộ Tĩnh Sơn nghe tiếng khóc của Giang thị, có chút mất kiên nhẫn kéo Giang thị đang nhào tới ra, bất mãn nói: "Bà cứ khóc lóc như vậy, còn ra thể thống gì nữa!"

Giang thị nghe vậy, mặc dù có uất ức, nhưng cũng không dám khóc lóc nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt của ông ấy dừng lại trên người Mộ Chi Dao phía sau.

Mộ Tĩnh Sơn không thèm để ý đến Giang thị đang khóc lóc nữa, chỉ đưa mắt nhìn Mộ Chi Dao ở phía sau, khẽ nheo mắt lại.

"Ngươi là Mộ Chi Dao."

Giọng điệu đang hỏi, nhưng càng giống như một lời khẳng định.

Diệp Thiển đứng thẳng lưng, tựa như một cành mai kiêu hãnh trong tuyết, nhìn thẳng vào Mộ Tĩnh Sơn, giọng điệu quả quyết.

"Chính là ta."

Nàng không hỏi ngược lại ông ấy ngay cả nữ nhi của mình cũng không nhận ra, bởi vì đó là chiêu trò dùng với Giang thị. Đối với loại người chỉ xem trọng kết quả và lợi ích như Mộ Tĩnh Sơn, thì không có tác dụng.

Ấn tượng của Mộ Tĩnh Sơn về Mộ Chi Dao vẫn dừng lại ở lúc nàng bảy tám tuổi, lúc đó nàng rụt rè nhút nhát, nào dám nhìn thẳng vào ông ấy như vậy.

Mộ Tĩnh Sơn đánh giá nữ nhi đã lâu không gặp này.

"Sao con đột nhiên lại trở về?"

Quả không hổ là người chung chăn chung gối, ngay cả phản ứng đầu tiên cũng giống hệt nhau.

Diệp Thiển nhướng mày: "Qua ít ngày nữa, chính là ngày thành hôn theo hôn ước của nữ nhi với Thừa tướng phủ, ta tự nhiên phải trở về."

Lời của nàng vừa thốt ra, vẻ mặt đang khóc lóc của Giang thị khựng lại.

Cả hai người đều ngầm hiểu ý nhau muốn đổi người kết hôn thành Mộ Chi Nhiễm, nay nghe Diệp Thiển nói vậy, sắc mặt đều có mấy phần không tự nhiên.

Diệp Thiển đã sớm nhìn ra tâm tư của hai người, nàng lơ đãng nhìn về phía Giang thị, cố ý nói.

"Dù sao trên thiệp cưới cũng đã ghi tên của ta, chẳng lẽ có người có thể thay thế ta được sao?"

Bị nói trúng tâm tư, Mộ Tĩnh Sơn ngước mắt lên, nheo mắt nhìn về phía Mộ Chi Dao, không còn bận tâm đến chuyện nàng trở về nữa, chỉ lạnh lùng lên tiếng quát mắng.

"Vậy con về thì về, có gì phải làm loạn lên?"

"Phụ thân." Diệp Thiển vẻ mặt thản nhiên, đôi môi son khẽ hé mở, gọi một tiếng.

Mộ Tĩnh Sơn nghe vậy, hai hàng lông mày đột nhiên nhíu lại, nhưng cũng không ngắt lời nàng.

Sau đó, nàng đã tóm tắt lại một phen cái gọi là "làm loạn" này.

"Sau khi ta trở về, Giang di nương đã sắp xếp chỗ ở cho ta và bảo Vương ma ma dẫn đi, nhưng khi đến thiên viện phía bắc, Vương ma ma lại nói sân viện của đích tiểu thư ở Phượng Nghi viện."

"Vì vậy, ta nghĩ rằng Giang di nương nhất thời đã nói nhầm địa điểm, liền để Vương ma ma đưa ta đến Phượng Nghi viện, dù sao nơi ở của đích tiểu thư chính là Phượng Nghi viện."

Vài câu nói ngắn gọn này, logic rõ ràng minh bạch, vừa không nói thẳng là Giang thị đã bạc đãi nàng, lại còn cho biết nàng chỉ muốn trở về ở trong sân viện của mình, điều này chẳng lẽ là sai sao? Có làm loạn không? Cho dù có làm loạn thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.