Sau Khi Bỏ Trốn Lại Trở Thành Vị Hôn Thê Của Tên Điên Cuồng

Chương 5



Diệp Thiển chính là muốn câu nói này, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý: “Vậy không phải là đúng rồi sao!”

Vương ma ma thậm chí còn nghi ngờ có phải mình đã nói sai điều gì không, nếu không sao Mộ Chi Dao này lại có bộ dạng hiển nhiên như vậy.

Còn chưa đợi bà ta sắp xếp lại suy nghĩ, đã nghe Mộ Chi Dao nói tiếp: “Ta thân là đích tiểu thư của Quốc Công phủ muốn ở đây, có vấn đề gì sao?”

Điều này đương nhiên là có vấn đề, nhưng bà ta còn chưa kịp nói gì, đã nghe Mộ Chi Dao nói nàng là đích tiểu thư của Quốc Công phủ!

Mấy nha hoàn đang cắt tỉa cành cây đều là người mới vào phủ sau này, căn bản không biết Quốc Công phủ còn có một nhân vật như Mộ Chi Dao, bọn họ vừa vào phủ đã được phái đến chỗ của Mộ Lạc Nhiễm, tự nhiên cũng chỉ biết Mộ Lạc Nhiễm là đích tiểu thư của Quốc Công phủ.

Mà nữ nhân đột nhiên xuất hiện, ăn mặc nghèo nàn này, lại nói nàng là đích tiểu thư của Quốc Công phủ, tin tức động trời này vừa được tung ra, bọn họ nào còn tâm trí cắt tỉa cành cây, đồng loạt nhìn về phía Vương ma ma- Người cũ trong phủ này.

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, lúc này Vương ma ma mới nghiêm túc đánh giá Mộ Chi Dao trước mắt.

Bà ta đúng là người cũ trong phủ, người trước mắt cũng quả thực là đích tiểu thư ngày xưa, nhưng kể từ khi nàng bị đuổi đến biệt viện, Giang thị nắm quyền quản lý việc nhà trong phủ, đích tiểu thư trong phủ cũng đã thay đổi, biến thành nhị tiểu thư Mộ Lạc Nhiễm.

Chuyện này Quốc Công gia cũng đã cho phép, cho nên tự nhiên tất cả mọi người đều cho rằng Mộ Lạc Nhiễm mới là đích tiểu thư của Quốc Công phủ. Còn về phần Mộ Chi Dao, một người từng bước từng bước đi khó khăn trong phủ, bây giờ cho dù trở về, cũng chỉ xứng đáng ở trong thiên viện hoang tàn kia mà thôi.

Không đợi Vương ma ma nghĩ ra đối sách, Diệp Thiển đã trực tiếp dẫn Xuân Hòa vào sân, mấy nha hoàn mặt mày ngơ ngác đứng nhìn một bên.

Diệp Thiển nhìn quanh trong nhà một vòng, quay người lại, hoàn toàn không để ý đến Vương ma ma vẫn còn đang đứng ở cổng sân, cố ý lớn tiếng nói.

“Xuân Hòa, vào trong dọn dẹp một chút, vứt hết những thứ chướng mắt của kẻ chiếm tổ kia ra ngoài!”

Xuân Hòa ôm tay nải trong tay, nuốt nước bọt một cái, trong lòng thầm nghĩ cô nương này quả nhiên rất phô trương. Thế là Xuân Hòa một bước tiến vào trong nhà, làm những việc mà nàng ấy phát điên cũng muốn làm. Vứt hết tất cả những người và vật từng bắt nạt, chèn ép tiểu thư ra ngoài.

Vương ma ma vừa nhìn, toàn thân đều không ổn, vội vàng xoay chuyển thân hình béo mập của mình, vội vã chạy về phía chính viện.

Xuân Hòa hả giận vứt rất nhiều đồ ra ngoài, nào là quần áo, nào là son phấn đã dùng, phàm là những thứ Mộ Lạc Nhiễm đã dùng đều bị vứt ra ngoài.

Các nha hoàn của Phượng Nghi viện chưa từng thấy cảnh tượng này, chủ nhân lại không có ở đây, Vương ma ma cũng đã đi rồi, trong lúc nhất thời, bọn họ ăn ý đứng sang một bên, không có bất kỳ hành động nào.

Sau khi vứt xong, Xuân Hòa đứng bên cạnh Diệp Thiển, trên mặt tràn ngập sự lo lắng nhìn nàng. Dù sao Mộ Lạc Nhiễm cũng là nữ nhi của Giang thị, mà Giang thị không phải là kẻ dễ chọc.

Nàng ấy lên tiếng nhắc nhở: "Vương ma ma, bà ta..."

Vương ma ma đã đi tìm Giang thị, nhưng Diệp Thiển lại không hề hoảng sợ chút nào, còn ung dung tự tại gọi Xuân Hòa mang một chiếc ghế đến.

Mấy nha hoàn bên cạnh cứ thế nhìn Diệp Thiển ngồi xuống, không chút hoảng hốt, dáng vẻ đó giống như giây tiếp theo sẽ bảo Xuân Hòa pha một ấm trà, thong thả tận hưởng buổi chiều này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không xong rồi!" Vương ma ma mới đến cổng sân nơi Giang thị ở, đã vừa chạy vừa gào lên.

Giang thị đang tao nhã thưởng thức trà, nghe thấy giọng nói hấp tấp của Vương ma ma, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, trong lòng có chút bất mãn.

Vương ma ma chạy rất nhanh, vừa vào trong nhà đã lớn tiếng kêu: "Phu nhân! Phu nhân không xong rồi!"

Giang thị ngước mắt lên, vẻ mặt không vui: "Ngươi la hét cái gì thế!"

Vương ma ma không dám chậm trễ, thở hổn hển nói: "Phu nhân! Mộ Chi Dao đã đến Phượng Nghi viện, còn ra lệnh cho Xuân Hòa vứt hết đồ của tiểu thư ra ngoài rồi!"

Lượng tin tức quá lớn, ngụm trà Giang thị vừa mới cho vào miệng đã bị sặc ra, không còn để ý đến lễ nghi thường ngày, vội vàng đứng dậy, trên mặt tràn ngập sự kinh ngạc: "Ngươi nói gì?"

Bà ta thà tin rằng Vương ma ma nói sai, cũng không dám tin Mộ Chi Dao dám vứt đồ của Nhiễm Nhi ra ngoài.

Vương ma ma vội vàng nói lớn: "Là thật một trăm phần trăm! Mộ Chi Dao còn nói nàng ta muốn ở Phượng Nghi viện, bây giờ vẫn đang ở Phượng Nghi viện!"

Giang thị đưa tay lên ném mạnh chén trà xuống đất, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, hung hăng nhìn Vương ma ma: "Thật quá đáng! Cho nàng ta ở lại đã là tốt lắm rồi, còn dám mơ tưởng đến đồ của Nhiễm Nhi!"

Vương ma ma bị dọa đến mức liên tục gật đầu phụ họa, trên đường đến Phượng Nghi viện, bà ta đã nghĩ ra trong đầu mấy cảnh Mộ Chi Dao bị phạt thảm hại.

Giang thị trên đường đi không còn giữ dáng vẻ, hùng hổ dẫn theo Vương ma ma xông thẳng đến Phượng Nghi viện.

Khi bà ta nhìn thấy cảnh tượng trong Phượng Nghi viện, sắc mặt đã tái đi vì tức giận.

Trong sân, trên mặt đất, quần áo, son phấn và một số vật dụng nhỏ của Mộ Lạc Nhiễm vương vãi, bừa bộn vứt trên đất.

Mà kẻ đầu sỏ lúc này đang ung dung ngồi trên ghế ở cửa, thong dong tự tại, dường như chỉ đang tận hưởng một giấc ngủ trưa thoải mái!

Các nha hoàn trong sân thấy Giang thị đến, đồng loạt tiến lên hành lễ, nhưng đều tránh không nhắc đến chuyện vừa xảy ra.

Dù sao thân là thị nữ trong sân, đồ của chủ nhân bị vứt ra ngoài, bọn họ lại không hề có động tĩnh gì, nói thế nào cũng không thông.

Giang thị đâu có thời gian quan tâm đến những thị nữ này, bà ta đi thẳng đến chỗ Diệp Thiển, lớn tiếng quát: "Ngươi cút xuống cho ta, đây là vị trí ngươi có thể ngồi sao?"

Diệp Thiển chẳng những không đứng dậy, còn buồn cười liếc nhìn Giang thị một cái, trong ánh mắt đó tràn đầy sự khinh thường.

"Không phải ta ngồi? Chẳng lẽ là quỷ ngồi sao?"

Nàng lại dám nói Nhiễm Nhi là quỷ! Sao nàng dám!