Công công ở trong cung khen mẹ ta là nữ nhân có tình có nghĩa, hiểu phép tắc, dù sao vừa rồi một vị cáo mệnh phu nhân như nàng ấy lại gọi một công công như ông ta là quý nhân, đây quả là lời khen ngợi rất lớn.
Từ khi ta sống lại, phát hiện mẹ ta có chút thiên phú diễn xuất.
Đợi đến khi cúng bái thánh chỉ, đốt hương xong.
Mẹ ta cất hết vật phẩm ban thưởng vào kho, nhìn cả một kho đồ, mẹ ta cảm động đến nỗi nước mắt chảy từ khóe miệng.
12
Chúng ta ở bên trong đóng cửa nửa ngày, khi bước ra đã là một bộ mặt đầy bi thương.
Tiếp đó, mẹ ta cho gọi cặp mẹ con ngoại thất kia vào.
Có lẽ bọn họ đã bị cha ta chiều hư rồi, vừa vào đã lớn tiếng kêu la rằng mẹ ta không cho bọn họ cúng bái cha ta, sẽ bị trời giáng sét đánh.
Mẹ ta bình thản đặt chén trà trong tay xuống, nói: "Vả miệng."
Hai vị ma ma định tiến lên, nhưng ta nói: "Người đâu, giữ đứa nhỏ lại. Lớn thì các ngươi đánh, nhỏ thì ta đánh."
Cứ thế, bọn họ bị ấn xuống đất.
Một ma ma ra tay tát vào mặt ngoại thất nữ kia, còn ta đi đến bên cạnh nhi tử của nàng ta.
Triệu Nam lớn tiếng: "Ngươi dám động đến ta ư, ta chính là nhi tử duy nhất của Triệu Tướng quân."
Ta tát mạnh một cái: "Nhi tử duy nhất thì sao, có gì hiếm lạ?"
Nam nhân này đúng là một kẻ hèn nhát, kiếp trước hắn ta chẳng dám đắc tội với ai, chỉ dám ra vẻ cao sang trước mặt ta.
Ta lại tát một cái nữa, đã đánh cho khóe miệng hắn ta chảy máu: "Chẳng qua chỉ là ngoại thất tử, có phải là giống nòi của cha ta hay không cũng chẳng biết nữa. Đuổi ra ngoài, lần nào tới đuổi ra ngoài lần ấy cho ta."
Mẹ ta như một phu nhân quan gia, ngồi yên không nhúc nhích, vẫy tay một cái, tự nhiên có người thay nàng ấy xử lý.
Sau khi bọn họ bị lôi xuống, mẹ ta nói: "Ta không muốn ngày mai lúc đưa tang có hai người này xuất hiện, nếu không sợ rằng các ngươi không gánh nổi hậu quả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngày đưa tang, quả thực kinh động cả thành.
Tuy cha ta là kẻ bạc tình, nhưng người đưa tiễn không ít.
Nhưng cặp mẹ con ngoại thất kia giống như những con giòi trong cống rãnh, không thể nào bò ra dưới ánh mặt trời.
Tối về, lại thấy bọn họ bị đánh đến toàn thân thương tích.
Thái độ không còn kiêu căng như trước, mà đã chuyển sang cảnh cầu xin tội nghiệp.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Người ngoại thất nữ khóc kể về hoàn cảnh cô độc tứ cố vô thân của mình, trước nay đều được cha ta chăm sóc, giờ cha ta đã không còn, nàng ta càng không còn chỗ dựa nào nữa.
Mẹ ta: "Điều đó thì có liên quan gì đến ta? À, phải rồi, nơi các ngươi đang ở hiện tại là tài sản của Tướng quân phủ, lẽ ra phải trả lại."
Ngoại thất nữ đang khóc, nàng ta nghĩ rằng giờ cha ta đã không còn, ít nhất cũng nên xét đến việc nàng ta đã sinh cho hắn ta một nhi tử này, ban cho họ chút tài sản để nuôi sống mẹ con họ là điều nên làm.
Nào ngờ, không những không cho, mà còn đòi lấy lại.
"Điều này. . . sao có thể như vậy được. Đây là dinh thự Tướng quân ban cho mẹ con thiếp."
"Tướng quân hiện đã không còn, nhưng khế nhà vẫn nằm trong tay ta. Cho các ngươi ba ngày để dọn đi, bằng không đừng trách ta phái người đuổi các ngươi ra ngoài."
Mẹ ta nhìn đầu ngón tay mình, rồi hạ tay xuống để tiểu tỳ tiếp tục mài, thậm chí không buồn nhấc mí mắt khi ra lệnh.
Hai người kia kiếp trước càng kiêu ngạo trước mặt chúng ta bao nhiêu, giờ đây càng chật vật bấy nhiêu.
13
Ngoại thất nữ khóc gào thảm thiết, nhưng mẹ ta lạnh lùng như băng.
Cuối cùng, họ vẫn bị đuổi ra khỏi ngôi nhà lớn đó.
Người ở trong nhà cũng đều được thanh toán tiền tháng và ai về nhà nấy.
Ngoại thất nữ dẫn đứa nhi tử đến náo loạn trước cửa chính Tướng quân phủ.
Vừa đến, chưa kịp khóc được mấy tiếng đã bị người của mẹ ta lôi vào.